- Nếu ngươi nói như vậy, mấu chốt chỉ là ngươi có dám thật sự dạy ta hay không.
Tịnh Lưu Ly thu liễm ý cười đùa cợt, nàng nhìn Hoàng đế Nguyên Vũ, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc gì,
- Nếu ta có cơ hội, nhất định sẽ giết ngươi trước.
- Quả nhân tin tưởng Vương Kinh Mộng ra tay sẽ nhanh hơn ngươi.
Hoàng đế Nguyên Vũ lại nở nụ cười,
- Ngược lại, nếu hắn không giết được Quả nhân, vậy sau khi giết chết hắn, Quả nhân cũng sẽ giết chết ngươi trước tiên.
Tịnh Lưu Ly không nói gì nữa.
Nàng giống như đang ăn một hạt đậu đường bình thường, nhưng lại là hạt sen Linh tuyền cuối cùng trên đời này.
Bên hồ rất là yên tĩnh, ngay cả cá trong hồ cũng không hề cảm nhận được sát khí, hơn nữa bởi vì hạt sen Linh Liên này phát ra Linh khí hấp dẫn, rất nhiều con bởi vì rét lạnh mà sớm đã yên lặng ở dưới đáy hồ chợt bơi đến bên bờ này, chúng nó nhẹ nhàng mổ hàn ý trên mặt hồ, điểm ra từng vòng gợn sóng liên miên.
Một cỗ khí tức sống động nở rộ trong thân thể Tịnh Lưu Ly.
Khí tức hủ bại trong cơ thể nàng nhanh chóng tiêu tan, một loại hào quang kỳ dị không ngừng thức tỉnh trong thân thể nàng, cho dù ngay cả Độc Cô Bạch cứng đờ trước lầu trúc cũng có thể cảm nhận rõ ràng nàng đang không ngừng mạnh lên.
Độc Cô Bạch nhìn sắc mặt Tịnh Lưu Ly dần dần hồng nhuận, cảm giác được loại biến hóa kỳ dị này, gã bắt đầu hiểu được rất nhiều chuyện.
Kể cả sự thay đổi của Tịnh Lưu Ly hiện tại.
Hạt sen của Tiên Liên nơi Linh tuyền chỉ có tác dụng chữa thương cùng gây lợi cho ngũ khí cấp tốc, loại khí tức biến hóa trên người Tịnh Lưu Ly lúc này, chỉ bởi vì lúc trước bị thương che dấu sự thật nàng vẫn luôn trở nên mạnh mẽ theo từng ngày.
Từ Ly Sơn chạy trốn đến nay, liên tục đối mặt với thích khách, đối mặt với những Tu hành giả cường đại muốn giết chết nàng, mặc dù nàng rất ít khi ra tay, nhưng lý giải đối với tu hành, đối với rất nhiều phương diện kiếm ý kiếm thuật thực ra còn đang nhanh chóng trưởng thành.
Nàng đích thật là Tu hành giả có thiên phú mạnh nhất ở Trường Lăng từ trước đến nay.
Giết chết Lý Tư giống như là một cửa ải cuối cùng nàng muốn đột phá.
Từ sau lúc đó nàng giống như hoàn toàn mở gông xiềng toàn cơ thể ra, vẫn luôn đột nhiên tăng mạnh.
Nguyên Vũ đưa tay bắn ra, một cuộn giấy vàng rơi vào trong tay Tịnh Lưu Ly.
Sau đó hai môi y khẽ động, nhưng Độc Cô Bạch lại không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào, rõ ràng Nguyên Vũ đang truyền âm vào trong tai Tịnh Lưu Ly, đang giải thích một số chuyện nào đó.
Quá trình này kéo dài khoảng chừng thời gian uống cạn tách trà.
Độc Cô Bạch khẽ cúi đầu nhìn cháo trắng trong nồi.
Cháo trắng dần dần cạn khô, biến thành một đống chất dính rất khó coi.
Lửa trong lò cũng dần dần tắt, nếu không dù có một cái thìa bạc độc đáo kia, đáy nồi cũng sẽ hoàn toàn khét lên, tỏa ra mùi khó chịu.
Nguyên Vũ xoay người rời đi, bao gồm cả "Hoàng Chân Vệ" đi theo y như một cái bóng.
- Cháo đã bị nấu thành cơm thiu, thế nhưng còn có thể ăn.
Tịnh Lưu Ly không nhìn phương vị Nguyên Vũ rời đi, ánh mắt của nàng dừng ở nồi bên cạnh Độc Cô Bạch, sau đó giọng điệu vẫn bình thản như thường lệ:
- Ăn cơm trước.
Nếu như bình thường, Độc Cô Bạch nhất định sẽ bắt đầu múc cháo cho nàng, nhưng hôm nay, khi nghe Tịnh Lưu Ly nói những lời này, gã lại không hề có động tác.
Gã nhìn thoáng qua mặt hồ phía sau Tịnh Lưu Ly, hít sâu một hơi, chậm rãi hỏi:
- Ngươi cố ý dừng ở chỗ này, cũng không phải bởi vì nơi này là nơi Diệp Tân Hà đã ở trong một khoảng thời gian dài, cũng không phải là muốn xem một ít vết tích luyện kiếm của Diệp Tân Hà ở nơi đây, mượn để tìm hiểu, mà là đang chờ Nguyên Vũ đến gặp mặt ngươi. Cho nên thực ra ngươi đã sớm hẹn với hắn.
Sắc mặt Tịnh Lưu Ly không hề có chút thay đổi, nàng yên lặng nhìn Độc Cô Bạch, không hề lắc đầu, cũng không gật đầu,
- Ta cũng đã nhìn, cũng có tìm hiểu dấu vết luyện kiếm của Diệp Tân Hà, về phần ở tại chỗ này chờ Nguyên Vũ cũng là một mặt khác.
- Rất khác.
Độc Cô Bạch trầm mặc hồi lâu, nói một câu này.
Tịnh Lưu Ly nhíu mày, nói:
- Cái gì rất khác.
- Rất khác khi tiếp nhận nói chuyện với Nguyên Vũ.
Độc Cô Bạch nhìn nàng nói.
- Tại sao không thể nói chuyện với hắn?
Tịnh Lưu Ly nhìn gã, hỏi ngược lại.
Độc Cô Bạch lại trầm mặc thật lâu.
Nhưng gã cũng không hề dùng một đoạn thời gian này để suy tư việc nên phản bác Tịnh Lưu Ly như thế nào.
Gã chỉ nghĩ đến một số từ khó có thể nói ra, gã cần một chút thời gian để đưa ra quyết định.
- Chuyện này liên quan đến lập trường.
Gã mở miệng, chậm rãi nói:
- Đơn giản mà nói chính là địch ta. Ngay từ đầu trái tim con người đã có ranh giới, ai là bạn bè, ai là kẻ thù, đối với ta mà nói chỉ cần liếc qua đã thấy ngay. Theo ta thấy, ta đương nhiên là bằng hữu của Đinh Ninh, là bằng hữu của Ba Sơn Kiếm Tràng và Mân Sơn Kiếm Tông. Nếu ta biết Nguyên Vũ có khả năng xuất hiện ở chỗ này, hoặc hắn muốn nói chuyện cùng ta, vậy điều ta nghĩ đến trước tiên không phải là làm giao dịch gì với hắn, mà là báo cho Ba Sơn Kiếm Tràng, cố hết sức mai phục, ám sát hắn ở chỗ này.
- Song ngươi không hề làm vậy, chỉ sợ ngươi đã đoán ra một ít ý đồ của hắn, ngươi chỉ yên lặng chờ ở chỗ này, mà không làm ra bất cứ hành động nào khác.
Độc Cô Bạch nói xong câu đó, nhìn Tịnh Lưu Ly nhất thời cũng không mở miệng, gã liền tiếp tục hỏi một câu:
- Bây giờ ngươi tiếp nhận một ít thủ đoạn tu hành của hắn, kế tiếp ngươi sẽ thật sự đi đối phó Yến giúp hắn sao?
Tịnh Lưu Ly khẽ gật đầu,
- Ta sẽ đi đối phó Yến.
Độc Cô Bạch chợt có chút khổ sở, nói không nên lời.
- Nhưng không phải vì giao dịch với hắn, mà vì bắt đầu từ lúc giết Lý Tư, chính ta đã muốn diệt hai nước Yến, Tề.
Tịnh Lưu Ly nhìn gã, nói.
- Nhưng ngươi có từng nghĩ tới, trên đường chúng ta thoát khỏi Ly Sơn, có rất nhiều Tu hành giả hai nước Yến, Tề đến đây, nếu không có bọn họ tương trợ, cho dù chúng ta có Mục Hồng Yên thì cũng không thể thoát khỏi sự truy sát của những Tu hành giả và quân đội Đại Tần truy sát.
Sắc mặt Độc Cô Bạch trắng bệch nhìn nàng,
- Nhưng tiếp theo ngươi lại đi Yến, không thể tránh khỏi sẽ giao thủ với bọn họ.
- Thời thế khác biệt, bọn họ đến cứu chúng ta, chỉ bởi vì hai phe khi đó có địch nhân chung.
Tịnh Lưu Ly nói.
- Đại thế là như thế, song dưới đại thế này, mỗi một người tu hành chúng ta đều là một cá nhân riêng biệt, chúng ta đều có yêu ghét, đều có lựa chọn của riêng mình. Một số người có thể quay ngược giết các đồng đội đã chiến đấu bên cạnh nhau rất lâu, nhưng một số người sẽ luôn luôn nhớ tình cũ. Không chỗ nào không cần dùng thủ đoạn, cùng trong lòng giữ lấy một giới hạn, đây chính là sự khác biệt giữa Nguyên Vũ và Ba Sơn Kiếm Tràng.
Độc Cô Bạch nhìn Tịnh Lưu Ly, đôi môi của gã không ngừng run rẩy,
- Ta sợ có một ngày, ngươi sẽ lãnh khốc giống Trịnh Tụ.
- Đây xem như là lời khuyên trước khi chia tay sao?
Tịnh Lưu Ly khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng nói:
- Cho nên kế tiếp ngươi sẽ không cùng ta đi Yến cảnh, cũng sẽ không giúp ta diệt Yến.
- Vì sao nhất định phải đi diệt Yến?
Độc Cô Bạch có chút phẫn nộ, nói:
- Chẳng lẽ ngươi không đi làm, Yến sẽ không diệt?
- Đêm dài lắm mộng, hơn nữa có ta ra tay sẽ nhanh hơn.
Tịnh Lưu Ly chậm rãi nói.
Độc Cô Bạch phẫn nộ nở nụ cười.
- Cuối cùng thì sao?
Hắn nhìn Tịnh Lưu Ly,
- Có phải nếu có một ngày, ngươi cảm thấy cách làm của Ba Sơn Kiếm Tràng cùng Mân Sơn Kiếm Tông đều không hợp ý ngươi, có phải ngươi sẽ động kiếm với bọn họ hay không?
Tịnh Lưu Ly nhìn gã, lắc đầu,
- Ta chỉ biết đối với tất cả chuyện xảy ra trong tương lai, ta luôn tuân theo nội tâm của mình.
Độc Cô Bạch rất phẫn nộ, song gã lại đột nhiên trở nên càng thêm khổ sở.
Gã cúi đầu, lui về phía sau một bước, sau đó xoay người, nhẹ giọng nói:
- Bảo trọng.
Tịnh Lưu Ly nhìn gã, biết gã muốn rời đi, nhưng nàng mím chặt môi, không nói thêm một câu nào nữa.