Thân ảnh Độc Cô Bạch cuối cùng biến mất trong tầm mắt Tịnh Lưu Ly.
Cháo vẫn còn nóng.
Nàng bắt đầu húp.
Mặc dù cháo đã bị nấu khô, nhưng hôm nay nàng đã khỏi bệnh, cảm giác thèm ăn tăng lên, vẫn ăn một cách cực kỳ ngon miệng như cũ.
Bóng dáng của Mục Hồng Yên từ từ hiện ra trong rừng ven hồ.
Nàng đi tới đối diện Tịnh Lưu Ly, khẽ khom người hành lễ.
Sau đó nhìn phương hướng Hoàng đế Nguyên Vũ rời đi, nhẹ giọng nói:
- Trong lòng hắn có sát ý, nhưng không phải đối với ngươi và ta.
Tịnh Lưu Ly suy nghĩ một chút, nói:
- Sát ý này của hắn sẽ không phải đối với Độc Cô Bạch.
Mục Hồng Yên nhìn cháo khô như sáp trắng nơi chén trong tay nàng, hơi nhíu nhíu mày, nói:
- Vì sao?
- Bởi vì ít nhất trước khi ta đi đối phó người Yến, hắn sẽ không chọc khiến ta không vui, hắn biết nếu giết Độc Cô Bạch thì sẽ làm cho ta không vui.
Tịnh Lưu Ly nhàn nhạt đáp lại:
- Đối với hắn mà nói, Độc Cô Bạch và những bằng hữu của gã quá yếu, không đáng để hắn ra tay.
Cũng giống như xác định cảm ứng của Mục Hồng Yên sẽ không có sai lầm, Tịnh Lưu Ly cũng rất chắc chắn Nguyên Vũ sẽ không muốn giết chết Độc Cô Bạch.
Thế nhưng trên thế gian này, người đáng để Nguyên Vũ tự tay đi giết đã không nhiều lắm, vậy y sẽ đi giết ai?
Hơn nữa người này chắc hẳn cũng cách nơi đây không xa, nếu không Nguyên Vũ không thể nào toát ra một tia sát ý khiến Mục Hồng Yên cảm giác được khi rời đi.
Tịnh Lưu Ly là thiên tài chân chính.
Hơn nữa sau khi theo Đinh Ninh tu hành ở Trường Lăng, nàng đặc biệt có tiến bộ khó có thể tưởng tượng được trong việc nắm chắc lòng người.
Hoàng đế Nguyên Vũ thực sự không chỉ hẹn gặp mỗi mình nàng.
Vả lại người như Nguyên Vũ tuyệt đối không muốn lãng phí thời gian.
Hơn nữa sau khi phát giác Đinh Ninh chính là Vương Kinh Mộng ngày xưa, thời gian của y càng ngày càng quý giá.
Nơi ở bí ẩn này của Diệp Tân Hà nằm ngay bên hồ hoa đào, mà một người khác mà y muốn gặp đang ở trong một vườn trà mà Diệp Tân Hà rất muốn đi ngay bên bờ hồ cách đó không xa.
Bắt đầu từ biến cố Trường Lăng năm đó, thanh danh của Diệp Tân Hà đã không hiển lộ ở thế giới người tu hành, mãi cho đến khi Lộc Sơn Hội Minh mới xuất hiện, một lần lừa chết mấy Tu hành giả đứng đầu đương thời.
Nhưng trong những năm tiềm ẩn này, tất cả nhu cầu sinh hoạt của Diệp Tân Hà mặc dù cũng không cùng xa cực dục, nhưng rất tinh xảo, nếu dùng lời nói của đám nhà giàu Quan Trung để hình dung, đó chính là rất có phong cách. (Cùng xa cực dục: thành ngữ Trung Quốc, ý tứ là hình dung xa xỉ cùng tham lam đến cực điểm
Vườn trà này sản xuất trà trắng cổ thụ "Bạch Mẫu Đơn", e rằng là tốt nhất trong toàn bộ vương triều Đại Tần.
Mà vườn trà này cũng thuộc về tài sản riêng của Diệp Tân Hà, hàng năm chỉ cung cấp trà cho mỗi mình lão.
Trà mà Diệp Tân Hà uống đều là trà cũ được cất giữ hơn năm năm, hương vị cực kỳ nồng đậm.
Diệp Tân Hà đã chết, nhưng một ít nông dân trồng chè trong vườn trà này vẫn không biết tin tức, trà cất riêng cho lão vẫn được sắp xếp gọn gàng trong phòng kho.
Khi Hoàng đế Nguyên Vũ đến vườn trà này, còn có thể ngửi được mùi trà mới, ngửi được hương thơm thuần khiết của rất nhiều trà cổ.
Nhưng rõ ràng nhất chính là một cỗ khí tức âm thần quỷ vật nồng đậm từ lương đình trong vườn trà tỏa ra. (lương đình: đình nghỉ mát)
Người ở trong lương đình chờ y đến là một Tu hành giả rất có thân phận, là Minh chủ được Tu hành giả vương triều Đại Tề công nhận.
Nhưng ở trong mắt Hoàng đế Nguyên Vũ, Tu hành giả này lại chả là cái thá gì.
Bởi vì gã chỉ là một khôi lỗi do Tô Tần phái tới.
- Người Quả nhân muốn gặp chính là Tô Tần, không phải ngươi.
Hoàng đế Nguyên Vũ không lãng phí thời gian, y đến cửa vườn trà này liền dừng lại, lạnh nhạt nói với Tu hành giả trong lương đình kia.
- Tôn thượng có việc thực sự không thể bứt ra, vậy nên để cho ta tới đây bái kiến.
Tên Tu hành giả nước Tề trong lương đình hành lễ với Hoàng đế Nguyên Vũ,
- Ta sẽ báo lại cho ngài ấy không sót chút ý nào của ngươi, một chữ cũng sẽ không sai.
- Không cần.
Hoàng đế Nguyên Vũ lắc đầu, nói:
- Quả nhân vốn hẹn hắn gặp mặt ở chỗ này, chính là muốn giết hắn, chỉ tiếc ngay cả can đảm gặp Quả nhân một lần mà hắn cũng không có. So sánh với Tịnh Lưu Ly thì hắn kém quá xa, vĩnh viễn không lên được mặt bàn, không cần phải lo lắng.
Trong không khí u ám đột nhiên có một chút ý vị sợ hãi.
Thanh âm của Tu hành giả trong lương đình khẽ run nói:
- Thân là Đế vương, nói thương nghị đại sự với Tôn thượng chúng ta, hai bên cùng có lợi, sao có thể nói mà không giữ lời, bố trí sát cục?
- Chỉ là xóa sạch những thứ không thể lộ ra ngoài ánh sáng, xóa bỏ liền sạch sẽ, sao có thể gọi là không giữ lời, ngươi cho rằng Quả nhân cổ hủ không chịu nổi?
Hoàng đế Nguyên Vũ không muốn lãng phí thời gian, cho nên khi những lời này của y ra khỏi miệng, tầng mây phía trên đã tách ra, một cái trụ sáng thánh khiết đã rơi xuống.
Tu hành giả trong lương đình vốn là Tông sư cường đại, khi thanh âm Nguyên Vũ vừa mới vang lên, gã cũng đã thét ra một tiếng chói tai, ngoài cơ thể bắn ra hơn mười đám mây đen bỏ chạy ra bốn phía.
Nhưng một cái trụ sáng thánh khiết này chỉ rơi về phía một đám mây đen trong đó.
Một tiếng ầm trầm đục.
Đám mây đen kia tiêu tan, trong cột sáng hiện ra thân ảnh Tu hành giả nước Tề kia.
Thân ảnh này tràn ngập khí đen lượn lờ vặn vẹo kịch liệt, song ngay cả thanh âm kêu thảm thiết cũng không thể thoát ra từ bên trong cột sáng này.
Huyết nhục cả người tên Tu hành giả Đại Tề này tầng tầng lớp lớp lột ra, bị chấn thành tro bụi, sau đó là xương cốt bên trong. Những đám mây đen còn lại vốn dùng để cản trở cùng mê hoặc cảm giác, theo tên Tông sư Đại Tề này tử vong, trong nháy mắt tiêu tán.
Một gã Tông sư Thất Cảnh như vậy ngay cả một chút phản kháng ở trước mặt y cũng không có.
Hoàng đế Nguyên Vũ cũng lười nhìn tên khôi lỗi này một cái.
Theo y thấy, Tịnh Lưu Ly là quân cờ đủ sức nặng để có thể lợi dụng, mà Tô Tần chẳng qua chỉ là chướng ngại có thể diệt trừ trước.
Nhất là diệt Tề đối với y hiện tại mà nói, Tô Tần chính là cái gai không đủ trí mạng, nhưng rất đáng ghét.
Thế nhưng bản thân Tô Tần lại không nghĩ như vậy.
Từ khi hắn tu hành ở Bạch Dương Động, hắn đã nghĩ rằng tất cả mọi người nghĩ sai về mình.
Nhất là giữa mình và Trương Nghi.
Không gặp Nguyên Vũ cũng bởi vì đây là lựa chọn của hắn.
Hắn đã chọn đi gặp một người khác.
Giữa Nguyên Vũ và Trịnh Tụ, hắn chọn Trịnh Tụ.
Đối với hắn, sự lựa chọn này thực sự quá đơn giản.
Trong mỗi một bước cường đại của hắn đều không thể tách rời khỏi cái bóng của Trịnh Tụ, mấu chốt nhất mà nói, theo hắn thấy, hiện tại Trịnh Tụ đã đến thời điểm suy sụp nhất, cho nên nàng càng hy vọng có được minh hữu cường đại như mình.
Khi Nguyên Vũ giết chết khôi lỗi của mình, hắn đã bước vào một trấn nhỏ đã trở nên tiêu điều vì chiến tranh kéo dài.
Trước đó hắn đã xác định tin tức kia thực sự là do Trịnh Tụ truyền đến, mà thuộc hạ của hắn cũng đã tới trấn nhỏ này, xác định Trịnh Tụ đang ở bên trong.
Khi hắn đến gần sân của gia đình giàu có kia, trên mặt hắn đều tràn ngập ý cười đùa cợt.
Hắn có một loại cảm giác không thể chờ đợi.
Hắn rất muốn nhìn thấy nữ chủ nhân Trường Lăng bị Đinh Ninh đánh rơi từ trên mây xuống bụi bặm kia, bộ dáng hiện tại khi đối mặt với hắn sẽ như thế nào, có còn cao lãnh như trước hay không. (cao lãnh: cao ngạo và lạnh lùng)
Nhưng khi hắn đi vào sân này, nhìn thấy người đang chờ hắn ở bên trong, ý cười đùa cợt trên mặt hắn trong nháy mắt cứng đờ, vẻ hoan hỉ trong con ngươi hóa thành kinh hãi.
Trương Nghi đang chờ hắn đến.
Giống như khi ở Bạch Dương động trước đây, Trương Nghi có vẻ có chút câu nệ cùng bất an.