Một cỗ ý vị cay đắng tràn ngập trong miệng Tô Tần.
Trong nháy mắt tiếp theo, hắn hít sâu một hơi, gian nan cười cười, trong nụ cười đều tràn ngập vẻ trào phúng.
Có mỉa mai Trương Nghi, cũng có mỉa mai đối với chính mình.
- Cho nên từ đầu đến cuối đều là một cái bẫy?
Hắn nhìn Trương Nghi, chậm rãi hỏi.
Trương Nghi khẽ gật đầu, có chút không biết làm sao xoa xoa đôi bàn tay,
- Cũng là trùng hợp, sau khi Trịnh Tụ phát ra tin tức ở chỗ này thì đã bị bắt lại, nhưng không nghĩ tới nàng viết thư cho ngươi, để cho ngươi tới đây.
- Muốn chết cũng không chết sớm một chút, kéo đến nơi này hại người, nếu không phải lúc trước ta đã từng đọc qua thư của nàng, xác nhận là bút tích của nàng không sai, ta sao có thể đến nơi này.
Tô Tần đạm mạc nhìn y, nói.
Trương Nghi không biết nên đáp lại những lời này của hắn như thế nào, cho nên chỉ im lặng không trả lời.
Thanh âm Tô Tần đột nhiên lạnh lùng:
- Sao Đinh Ninh không tới?
Trương Nghi lắc đầu.
Y thực sự không biết vì sao Đinh Ninh lại không tự mình đến.
Trong suy nghĩ của y, một trong những nguyên nhân có khả năng nhất là Tô Tần không xứng để Đinh Ninh tự mình đến.
Bởi vì Tông sư chờ ở chỗ này đã đủ rồi.
Chẳng qua tính tình y quá mức ôn hòa, y cảm thấy cách nói như vậy cực kỳ đả thương người, cho nên không muốn nói loại khả năng cao nhất này ra khỏi miệng.
- Cái gì ngươi cũng không biết.
Tô Tần cười lạnh một tiếng,
- Nếu đã như vậy, ta sẽ nói cho ngươi biết nguyên nhân.
Trương Nghi ngạc nhiên.
Tô Tần cười lạnh nói tiếp:
- Bởi vì hắn muốn ta thua cam tâm, nếu hắn ra tay, ta đương nhiên không phải là đối thủ của hắn, nhưng thân phận thực sự của hắn là Vương Kinh Mộng, đối với chúng ta mà nói, hắn thực sự là Tu hành giả thế hệ trước, hắn ra tay giáo huấn tiểu bối, cho dù thắng cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng ngươi lại không giống, ngươi là đồng môn cùng thế hệ với ta, hắn đương nhiên nghĩ đến, nếu ta thua ở trong tay ngươi, đó là không có bất kỳ lời nào nói, đó là thất bại thảm hại chân chính.
Trương Nghi vẫn không trả lời.
Đây là suy đoán của Tô Tần, theo y thấy mình phản bác lại cũng không có ý nghĩa.
Mặc dù trong giọng nói Tô Tần tràn ngập ý vị châm chọc, nhưng y đã sớm quen, cho nên cũng không có chút tức giận nào.
Sau khi bàn tay dùng kiếm bị Đinh Ninh phế bỏ, tính tình Tô Tần liền trở nên quái gở lạnh lùng hơn rất nhiều, hơn nữa sau khi gián tiếp chuyển đến Tiên Phù tông, tính tình của hắn liền trở nên càng thêm cổ quái, lúc này nhìn vẻ mặt thản nhiên của Trương Nghi, hơn nữa hôm nay đắc chí vừa lòng đến đây, lại phát hiện là một cái sát cục, loại chênh lệch này càng làm cho hắn khó có thể khống chế ngọn lửa vô danh trong lòng.
- Bắt đầu từ lúc ở Bạch Dương động, ngươi chính là người hiền lành, luôn luôn đối đãi thiện lương với bất cứ người nào, nhưng không ngại nói cho ngươi biết, bắt đầu từ lúc ở Bạch Dương động, ta chưa từng để ý tới ngươi. Ta vẫn luôn nghĩ, người như ngươi tốt nhất vẫn nên làm một người dạy học, dạy người ta đọc sách biết chữ, giảng hiếu nghĩa là tốt rồi, làm sao có thể làm Kiếm sư giết người.
Trong mắt Tô Tần dấy lên ngọn lửa u ám, lạnh lùng nói:
- Ta cảm thấy chuyện này Đinh Ninh tính toán không tệ, nếu ngay cả ngươi cũng có thể đối phó ta, vậy ta thật sự là không có lời nào để nói, tâm phục khẩu phục.
Trương Nghi cũng không phải cỏ cây, nhìn vẻ mặt thô bạo của Tô Tần, nghe lời nói trực tiếp như vậy, y cũng chậm rãi nhíu mày.
Lại nghĩ đến thái độ của Tô Tần đối với mình từ trước đến nay, y rốt cục cũng bắt đầu có chút tức giận, nhìn Tô Tần hỏi ngược lại hai vấn đề,
- Chẳng lẽ tu hành chính là muốn người người để ý? Chẳng lẽ tu hành nhất định phải làm Kiếm sư giết người?
Tô Tần châm chọc nói:
- Tu hành không phải vì nổi bật, không vì giết người thu hoạch công danh, chẳng lẽ là vì tu đức?
- Lời ngươi nói chỉ là suy nghĩ của ngươi.
Trương Nghi nhìn vị sư đệ có gương mặt lộ vẻ thô bạo này, chậm rãi nói:
- Ít nhất đối với ta mà nói, Bạch Dương động thu ta làm đệ tử, dạy ta tu hành, ta chỉ muốn hiếu kính sư trưởng, yêu thương sư đệ trong môn, giành vinh quang vì bổn môn. Coi như ta muốn giết người thì cũng là vì bảo vệ tông môn của mình. Sớm ở Trường Lăng, chí ít ta có thể buông bỏ công danh vì Tiết động chủ, có thể cùng sư đệ chiến đấu đến cuối cùng ở Mân Sơn Kiếm Tông, cho dù thật sự phải trả giá bằng sinh mệnh của mình, vậy cũng là cam tâm... Nhưng còn ngươi, ngoài việc nghĩ về bản thân, ngươi đã làm gì cho Bạch Dương động? Ở trong mắt ngươi, ngay từ đầu sư huynh đệ đều chỉ là đối tượng tranh đấu, chỉ là đá để ngươi leo lên trên sao?
Tô Tần giật mình.
Lúc hắn ở Bạch Dương động đã rất thông minh giỏi ăn nói, nhưng lúc này hắn lại có chút khó có thể phản bác những lời này của Trương Nghi, hơn nữa trước đó, hắn chưa từng thấy y có thái độ, có lời nói kịch liệt như vậy.
- Xem ra ngươi đã mất đi tiền đồ.
Sau đó một vài hơi thở, hắn mỉa mai cười cười.
Trương Nghi nhìn bộ dáng cười nhạo của hắn, trong lòng càng thêm không vui, nhưng không đợi y mở miệng, Tô Tần đã nói tiếp,
- Bất kể ta làm điều gì ở vương triều Đại Tề, ta cũng chưa tự tay giết chóc người Tần, cũng không làm địch nhân của Ba Sơn Kiếm Tràng, Đinh Ninh dựa vào cái gì để quản ta? Hắn cho ngươi tới là bởi vì ngươi đã từng là sư huynh của ta, nhưng ta đã sớm ra khỏi Bạch Dương động, ngươi dựa vào cái gì để giáo huấn ta?
- Bạch Dương động có ân truyền nghiệp dạy dỗ đối với ngươi, đông đảo sư cũng tận tâm truyền thụ cho ngươi, còn tha thiết chờ mong, ta đối với mọi chuyện ngươi làm đều luôn niệm tình đồng môn, nhưng ngươi đối với Bạch Dương động lại một phần tình nghĩa cũng không có?
Trương Nghi cảm thấy thống khổ, khuôn mặt y hơi cứng đờ, nhắm mắt lại, nói.
Tô Tần không đáp lại mà chỉ cười lạnh.
Trương Nghi chậm rãi ngẩng đầu lên, y nghĩ đến Bạch Dương động ở Trường Lăng, nghĩ đến lão nhân đã chết trước khi Mân Sơn Kiếm hội bắt đầu.
- Hiện tại ta chỉ muốn giáo huấn ngươi.
Y chậm rãi rũ mí mắt xuống, khó nén được oán hận trong lòng,
- Nhưng cũng không phải bởi vì ta là sư huynh của ngươi ở Bạch Dương động, mà bởi vì ta hiện tại thật sự rất chán ghét ngươi. Bây giờ ta thực sự muốn đánh bại ngươi trong một trận quyết đấu.
- Trùng hợp như vậy?
Tô Tần nở nụ cười,
- Từ lúc ở Bạch Dương động, ta cũng rất chán ghét ngươi, cũng rất muốn đánh ngươi một trận để trút giận.
Trương Nghi ngậm miệng không nói nữa.
- Kỳ thật ta còn quan tâm một chút, đây có tính là một trận quyết đấu công bằng hay không?
Tô Tần lạnh lùng nói,
- Ta không muốn khi chiến thắng ngươi, lại tùy tiện có một người của Ba Sơn Kiếm Tràng hoặc là Mân Sơn Kiếm Tông đi ra, một kiếm chém chết mình.
- Ngươi thực sự là tiểu nhân, đây mới là thứ ngươi quan tâm nhất.
Trương Nghi làm cho mình không còn phẫn nộ nữa, sau đó đáp ứng điều kiện của hắn,
- Đây là một trận quyết đấu công bằng, nếu như ta thắng, ta sẽ thu hồi đồ vật Bạch Dương động cho ngươi, sẽ phế bỏ tu vi của ngươi. Bởi vì ngay cả khi ngươi mưu phản Bạch Dương động, nhưng ngươi không thể phủ nhận rằng tất cả mọi thứ ngươi có được ngày hôm nay được xây dựng trên cơ sở Bạch Dương động dẫn dắt ngươi trở thành một Tu hành giả có cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
- Ta cũng đồng ý với ngươi, chẳng qua ta rất tò mò, ngươi dựa vào cái gì mà cảm thấy có thể chiến thắng ta.
Tô Tần thực sự nở nụ cười cực kỳ vui vẻ, theo hắn thấy, cuối cùng đã đạt được mục đích mà mình muốn.
Trương Nghi không lên tiếng, nhưng y dùng hành động để trả lời.
Một cỗ khí tức bản mệnh nồng đậm theo tâm ý của y mà sinh ra ở trên tay.
Một thanh đoản kiếm xuất hiện trong tay y.
Một thanh đoản kiếm giản dị tự nhiên, nhìn qua giống như là tảng đá bướng bỉnh bình thường.
Đây là kiếm bản mệnh của Tiết Vong Hư.