Từ khi Lộc Sơn Hội Minh diễn ra cho đến bây giờ, khoảng thời gian này cũng giống như những năm khi Ba Sơn Kiếm Tràng quật khởi, là thời đại gió nổi mây phun nhất.
Trong mấy năm ngắn ngủi này, một đời Tu hành giả trẻ tuổi thiên phú trác tuyệt này đều đã có thay đổi rất lớn.
Trương Nghi từ Bạch Dương động đến Tiên Phù tông, trên thực tế đã trở thành Tông chủ tông môn này, nhưng bất kể lúc phụng dưỡng Tiết Vong Hư ở ngõ hẻm Trường Lăng năm đó, hay là hiện tại, y đều khiêm tốn như nhau, giống như thanh kiếm trong tay y, giản dị tự nhiên.
Tảng đá giản dị tự nhiên, kiên định nhất.
Thanh kiếm bản mệnh này cực kỳ tương hợp với khí tức của bản thân y, hiện tại chỉ nắm đơn giản như vậy, trong cảm giác của Tô Tần lại như có một khối bàn thạch sừng sững bất động được sinh ra trong thiên địa.
Chỉ riêng khí tức cầm kiếm này cũng đủ chứng tỏ Trương Nghi bây giờ không còn như xưa.
Tuy nhiên điều này không thể làm cho Tô Tần thay đổi quan điểm của mình.
- Phế vật chính là phế vật.
Tô Tần lạnh lùng nhìn Trương Nghi cầm kiếm,
- Ngươi cả đời này hoặc trốn ở phía sau Tiết Vong Hư, hoặc núp sau lưng Đinh Ninh, tất cả mọi thứ ngươi có đều chỉ là do người khác ban cho, loại người như ngươi, ngay cả chiến đấu thực sự cũng chưa từng trải qua.
Trương Nghi càng ngày càng tức giận.
Theo y thấy, lễ nghĩa liêm sỉ chính là quy củ tự nhiên nhất trên đời này, mục đích quan trọng nhất của việc tu hành là giúp đỡ người khác, trừng trị kẻ mạnh giúp đỡ người yếu, mà không phải là lấy mạnh hiếp yếu. Nhưng hiện tại y cũng không muốn nói nhiều một câu với Tô Tần
Muốn nói, vậy đánh thắng rồi nói sau.
Cho nên đối mặt với sự mỉa mai của Tô Tần, sắc mặt y chỉ hơi trầm xuống, giơ kiếm ngang ngực, khẽ vuốt cằm.
Tô Tần cười lạnh đáp lại.
Một luồng khí đen tuôn ra từ trong khí hải của hắn, tựa như một cái đai lưng màu đen, quấn quanh bên hông hắn, sau đó dần dần mở rộng.
Luồng khí đen lưu động này có vẻ cực kỳ bình tĩnh, song trong không khí quanh người hắn lại có gió âm lãnh bắt đầu gào thét.
Một tia lạnh lẽo hiện lên trong mắt Tô Tần.
Một tiếng ầm nặng nề vang vọng.
Có một cỗ sóng khí đột nhiên hiện ra trong không khí giữa hai người.
Trận chiến ngay lập tức bắt đầu.
Khí cơ nguy hiểm đến trước mặt, Trương Nghi không chút do dự xuất kiếm.
Một đạo kiếm quang nhìn qua rất vụng về hiển hiện phía trước người y, song lại mang theo một loại Phù ý mãnh liệt.
Nguyên khí cuồng bạo ở trong thiên địa được triệu tập đến, thế nhưng ở trước người y lại bỗng nhiên yên lặng, chỉ kịch liệt co rút lại.
Trước người y giống như có thêm vô số bậc đá, trùng trùng điệp điệp, ngăn cản trước người y.
Khí đen vây quanh eo Tô Tần đã biến mất.
Thay vào đó là vô số ngọn lửa màu đen làm cho người ta sợ hãi từ dưới mặt đất tuôn ra.
Trong những ngọn lửa màu đen này phấp phới đốm lửa màu đỏ rực, đánh mạnh lên những bậc đá vô hình vừa mới được hình thành này.
Một tiếng nổ lớn vang lên trong viện này.
Tất cả cây cối và hoa cỏ trong sân, bao gồm cả núi giả đều bị chấn động thành bột mịn.
Trương Nghi khẽ rên lên một tiếng đau đớn, lui về phía sau mấy trượng.
Tô Tần khẽ nhíu mày.
Điều làm hắn kinh ngạc chính là, ý của Trương Nghi lại trước cả hắn.
Trương Nghi rõ ràng không cướp thời cơ xuất thủ, song dường như đã dự đoán được một kích này của hắn sẽ sinh ra lực lượng bực nào, một kiếm này tựa như công thực ra lại thủ, hoàn toàn phong bế đường vào của hắn.
Nhưng hắn vẫn không để ý tới Trương Nghi, kể cả một lần giao phong này, cũng vẫn là lực lượng của hắn chiếm thế thượng phong tuyệt đối.
Huống chi đây chỉ là thủ đoạn thăm dò tầm thường nhất của hắn.
Một chiêu như vậy là truyền thừa đến từ Tề Tư Nhân, lấy tu vi Tô Tần để thi triển ra một chiêu này, vẫn còn chênh lệch rất xa so với khi Tề Tư Nhân thi triển ra.
Nhưng chỉ cần một kích như vậy đã có thể đánh lui Trương Nghi, đối với thế giới của người tu hành hiện tại mà nói, lực lượng mà Trương Nghi biểu hiện ra thực sự không có gì nổi trội.
Tô Tần một bước cũng không lùi.
Bàn tay tàn phế của hắn khẽ di chuyển.
Vô số khí lưu vặn vẹo quấn quanh xoắn ốc trên ngón tay hắn bay ra, mang theo vô số phù nhỏ màu đỏ thẫm từ trong tay áo hắn.
Mỗi một tấm Đạo phù này đều dùng một loại mảnh xương rất mỏng chế thành, Phù văn phía trên lại giống như dùng mấy loại máu tươi vẽ thành.
Giờ phút này hàng trăm đạo Cốt phù như vậy dùng một loại tư thái hỗn loạn trong nháy mắt bay bổng khắp bầu trời trên tòa viện này, giống như vô số lá rụng bay múa trong gió mạnh.
Mỗi một tấm Đạo phù trong nháy mắt bay xuống, cũng đã kịch liệt bốc cháy lên.
Trong Phù văn màu đỏ như máu lại có Minh hỏa thiêu đốt, tỏa ra một loại hương vị mục nát đáng sợ.
Đây là cháy bùng chỉ trong nháy mắt.
Cốt phù trong tích tắc đã biến mất, Minh hỏa màu đỏ tươi lại biến thành hình dạng từng con bướm đêm.
Những con bươm bướm Minh hỏa này giống như có sinh mệnh, trên không trung tự mình đi theo quỹ tích kỳ dị, bắn về phía Trương Nghi.
Đây là Phù đạo độc đáo mà Tô Tần ngộ ra khi tu hành ở Tiên Phù tông, nhưng lại được kết hợp với công pháp hắn đạt được ở Vu Thần thủ cùng với thủ đoạn âm thần quỷ vật của Tề Tư Nhân.
Cho nên khi những con bươm bướm Minh hỏa màu đỏ tươi này hình thành, trong nháy mắt bay múa đầy trời, lông mày Tô Tần giãn ra, vẻ mặt tràn đầy kiêu ngạo.
Đó là chỗ kiêu ngạo của hắn.
Trương Nghi đã tu hành thời gian dài trong Tiên Phù tông, lâu hơn hắn rất nhiều.
Trong mắt tất cả mọi người, Trương Nghi tu hành vừa khắc khổ vừa kiên định không từ bỏ.
Nhưng hắn cũng vậy.
Hắn biết ở bên ngoài nhà này, trong trấn nhỏ này nhất định đang có rất nhiều Tu hành giả theo dõi trận chiến của bọn hắn.
Hắn đang muốn nói cho những người ngoài cuộc này biết, cho dù không gặp phải kỳ ngộ đặc biệt, hắn cũng có thể làm tốt hơn Trương Nghi.
Trong nháy mắt khi những Minh hỏa này bốc lên, trong cơ thể hắn dường như cũng có vô số khí huyết bị đốt cháy.
Loại cảm giác này rất tốt, đồng thời nhắc nhở hắn, kỳ thật hắn đã rất chờ mong, rất khát vọng có được một trận chiến như vậy với Trương Nghi.
Trương Nghi trong nháy mắt không cách nào hô hấp.
Những Minh hỏa này đã đốt hết tất cả không khí trong thiên địa chung quanh y, hơn nữa tỏa ra một loại khí tức kịch độc, loại khí tức này thậm chí cũng có tác dụng ăn mòn mãnh liệt đối với chân nguyên, tựa như ngoại trừ nguyên khí âm thần quỷ vật ra, còn mang theo lực lượng tinh thần nguyên khí bên ngoài phương thiên địa này.
Ngực và phổi của y bắt đầu sưng lên dữ dội.
Trong nháy mắt sau đó, bởi vì áp lực trong ngoài thân thể chênh lệch nhau, ngực và phổi của y tựa như sẽ đột nhiên nổ tung ra.
Không chút do dự, tay trái của y cũng duỗi ra.s
Đây chỉ là cảm thụ của Trương Nghi, trên thực tế trong cảm giác của Tô Tần, lần ra tay này của y vẫn rất nhanh, vẫn gần như bằng tốc độ của những Cốt phù mà Tô Tần phóng ra.
Một luồng ánh sáng tím xuất hiện trong tay trái của y.
Chân nguyên trong Khí hải vốn đã phồng ra bên ngoài bị y cứng rắn đè ép ở trong lòng bàn tay.
Y chỉ là thoáng nắm chặt bàn tay một cái, bàn tay nhỏ bé của y chợt biến hóa, để cho lòng bàn tay tạo thành Phù văn độc đáo cực kỳ tự nhiên.
Oanh một tiếng.
Một lực lượng bộc phát bên trong tay trái y.
Đây cũng là một cỗ Phù ý.
Vô số ánh sáng màu tím diễm lệ tỏa ra từ lòng bàn tay trái của y.
Không có bất kỳ loại xung kích nào.
Chỉ là đông cứng.
Tất cả những con bươm bướm Minh hỏa màu đỏ tươi bay về phía y đều bị định ở trên không trung. (định: giữ chặt)
Đây là một đạo Định phù.
Là một đạo Chân phù quan trọng nhất của Tiên Phù tông, đồng thời cũng là Chân phù truyền qua các đời Tông chủ.
Trước khi đi theo Đinh Ninh rời khỏi Trung Thuật Hầu phủ, Tông chủ Tiên Phù tông giao Chân phù đại biểu tông chủ này vào trong tay y.
Khuôn mặt Tô Tần hơi cứng đờ, lông mày nhíu thật sâu.
Tất cả bươm bướm Minh hỏa màu đỏ tươi đều dừng lại trên không trung, chỉ thiêu đốt tại chỗ, giống như là từng ngọn nến lơ lửng quỷ dị.