Sát ý hóa thành ánh nến phập phùng, Phù ý đã bị phá.
Phù lấy phù phá giải, cho dù Tô Tần không muốn tin tưởng Phù đạo của Trương Nghi có thể làm được như thế, nhưng tất cả những chuyện này đã là sự thật.
- Ngươi thật sự làm cho ta có chút ngoài ý muốn.
Tô Tần không lập tức ra tay, hắn hít sâu một hơi, nhìn sắc mặt ngưng trọng nhưng kiên định của Trương Nghi, chậm rãi nói ra một câu này.
- Thế nhưng ngươi có thể dùng Phù ý như vậy để phá chiêu này của ta, chỉ bởi vì thời gian ngươi tu hành ở Tiên Phù tông dài hơn ta.
Sau đó hắn lại nhìn Trương Nghi, bổ sung thêm một câu này.
Hắn không thể không thừa nhận, hiện tại Trương Nghi trước mặt hắn đều phiền phức hơn so với tuyệt đại đa số Tông sư Thất Cảnh mà hắn đối địch trước đó.
Thủ đoạn của Trương Nghi cũng rất hỗn tạp, nhưng mỗi thứ đều là công pháp đỉnh cấp của thế giới người tu hành này, đều cực kỳ cường đại.
Theo quan điểm của hắn, phiền phức có nghĩa là phong hiểm.
Hắn không muốn mạo hiểm để cho bản thân bị thương nặng mà chiến thắng Trương Nghi.
Cho nên hắn muốn phá vỡ sự tự tin của Trương Nghi trước.
Nhưng hôm nay, vị đại sư huynh Bạch Dương động này lại triển lộ ra một mặt mà hắn không thể lý giải.
Hoặc có thể nói, hắn chưa bao giờ thực sự hiểu rõ người đã từng là đại sư huynh của mình.
- Không.
Đối mặt với những lời này của hắn, Trương Nghi lắc đầu, dùng một loại ngữ khí rất nghiêm túc trả lời:
- Mặc dù thời gian ngươi ở lại Tiên Phù tông tu hành có dài như ta, thậm chí dài hơn so với ta, ngươi cũng không có khả năng vượt qua ta trên Phù đạo, chuyện này không liên quán đến thiên phú cùng nỗ lực của ngươi, mà do ngươi sẽ không có bằng hữu chân chính, các vị sư trưởng hay Tông chủ cũng sẽ không thực sự thích ngươi. Bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không truyền thụ một ít bí truyền về Phù ý cho người như ngươi.
- Giữa người với người là như vậy.
Trương Nghi nhìn Tô Tần sắc mặt khẽ biến, cũng chậm rãi nói:
- Ngươi đối xử với người khác không thật lòng, vậy người ta cũng sẽ không thật lòng với ngươi. Ngươi chỉ muốn lợi dụng người khác hoặc là lợi dụng tông môn, vậy ở trong mắt người khác và tông môn, ngươi chẳng qua cũng chỉ là vũ khí có thể bị lợi dụng để làm việc, là công cụ giết người. Ngươi thông minh như thế, chẳng lẽ ngay cả đạo lý này mà cũng nghĩ không ra, chẳng lẽ muốn trở thành công cụ giết người để người khác lợi dụng sao?
Tô Tần trầm mặc một lát, sau đó nói:
- Tất cả những gì ta làm, chính là không muốn trở thành công cụ của người khác.
- Vậy ngươi đã đi lạc lối rồi.
Trương Nghi cực kỳ đơn giản lên tiếng khẳng định.
- Thắng làm vua thua làm giắc, ngay cả luật pháp trên thế gian này cũng do người nắm quyền thế và có lực lượng lớn nhất định ra. Còn nói gì là lạc lối!
Tô Tần cười lạnh,
- Về phần tu hành, chắc hẳn ngươi đã nghe nói tới câu lấy lực phá đạo!
Khi hắn nói xong những lời này, hai người đều im lặng không muốn nói gì nữa.
Rượu gặp tri kỷ ngàn chén ít, lời không hợp ý nửa câu thừa.
Từ bản chất hai người đã hoàn toàn khác biệt, vốn không có bất kỳ người nào có thể thuyết phục đối phương, cũng như bất kỳ lời nói nào cũng không thể công phá đạo tâm của đối phương.
Hai cỗ khí tức đáng sợ, hoặc có thể nói là hoàn toàn không nên xuất hiện ở trên người Tu hành giả cấp độ như bọn họ đồng thời nở rộ.
Lấy sân của gia đình giàu có mà hai người đang đứng làm trung tâm, toàn bộ phòng ốc bị phá hủy sụp đổ, biến thành đống đổ nát bắn tung tóe ra ngoài.
Mặc dù ở trong mắt người tu hành, đây cũng là một tình cảnh rất khiến người ta rung động.
Trong đống đổ nát trên mặt đất không ngừng trôi nổi từng luồng âm khí màu đen.
Khí đen trên mặt Tô Tần cũng càng ngày càng đậm, kinh mạch trong máu thịt hắn bắt đầu phồng lên, trên mặt hắn giống như đeo mặt nạ của diễn viên hí khúc, cực kỳ dữ tợn.
Sau lưng hắn lại có ánh đỏ còn chói mắt hơn so với ánh mặt trời.
Ánh đỏ va chạm cùng khí đen, tạo thành nhiều đám vòng xoáy nguyên khí, giống như là có vô số hoa bỉ ngạn màu đỏ bay múa trên không trung.
Trên lưng hắn có hơn trăm cánh tay màu máu vươn ra, mặc dù là chân nguyên cùng thiên địa nguyên khí ngưng tụ mà thành, nhưng nhìn qua lại không có gì khác với cánh tay người khi bị lột đi lớp da bên ngoài.
So với Tô Tần, tay cầm tiểu kiếm của Trương Nghi dường như không có thay đổi nào.
Nhưng một cỗ khí tức đáng sợ khác lại bị y dẫn dắt.
Trên không trung cái sân đã biến thành phế tích này, bầu trời dường như bị kéo xuống một chút, không ngừng đè ép xuống mặt đất.
Mà trên bầu trời bắt đầu phủ đầy chùm sáng màu vàng đậm, giống như một tấm bùa chú bình thường nhất của Tiên Phù tông đã che lấp đi bầu trời.
Một thanh âm thê lương như lệ quỷ vang lên trong Khí hải trong cơ thể Tô Tần.
Theo một thanh âm này vang lên, toàn bộ không gian chấn động, hơn trăm cánh tay phía sau hắn trở nên lớn hơn, duỗi dài, toàn bộ đồng loạt đánh tới Trương Nghi.
Trong mỗi một cánh tay này đều ẩn chứa lực lượng đáng sợ, hơn nữa điều kinh người nhất chính là tính chất nguyên khí dường như đều không giống nhau.
Có chút cương mãnh bá liệt thuần túy, có chút mang theo hỏa diễm ăn mòn, có chút hội tụ thi độc kịch liệt, mà có chút lại là băng hàn.
Tô Tần hiện tại đã mạnh hơn khi giết chết Nghiêm Tướng ở Trường Lăng.
Lực lượng thuần túy nghiền ép như vậy, không có quá nhiều Tông sư Thất Cảnh trên đời có thể tiếp được.
Đây chính là điều mà Tô Tần muốn nói cho Trương Nghi biết!
Chẳng quan tâm ngươi cảnh giới gì, kiếm kỹ cao đến mức nào hay là dùng ra đạo Phù ý gì, toàn bộ chỉ cần dùng lực phá tới!
Lực lượng cực lớn!
Trong nháy mắt khi hơn trăm cánh tay đồng thời đánh tới Trương Nghi, vô số đạo phong áp cấp tốc quét tới trên người Trương Nghi, trong thân thể y đã vang lên vô số thanh âm gần như nứt xương. (phong áp: áp lực từ gió)
Thân thể của y đã bị thổi bay khỏi mặt đất, bay ngược ra sau.
Xương sườn trước người y truyền đến đau nhức, gần như muốn bẻ gãy.
Thế nhưng sắc mặt Trương Nghi vẫn kiên định như trước.
Thanh tiểu kiếm trong tay y như tảng đá cứng rắn bắt đầu trở nên trong suốt, phát sáng.
Sau đó y nắm chặt thanh kiếm này, không ngừng đổ lực lượng trong cơ thể mình vào trong đó, xẹt qua cực kỳ nhiều cánh tay ma đang phô thiên cái địa xông đến.
Đường kiếm của thanh kiếm trong tay y cực kỳ chuẩn mực, không loạn chút nào.
Trong không khí sáng lên từng đạo kiếm khí, đồng thời cũng hình thành từng đạo Phù văn.
Kiếm trong tay cũng đại biểu cho tâm ý và đạo lý của y.
Mọi chuyện trên đời này đều tồn tại đạo lý, nhưng không phải ai nắm tay lớn sẽ có thể định đoạt đạo lý này, mà là trong lòng người cho rằng đúng sai, thiện ác mà tự mình lựa chọn ra.
Bầu trời màu vàng có chút rung động như vải vóc.
Theo thế kiếm của hắn dẫn dắt, rất nhiều tia sáng trong suốt mà thánh khiết rơi xuống.
Những tia sáng này giống như dây đàn trong suốt, từng tia rơi trên những cánh tay kia.
Vô số đạo trùng kích sinh ra khí diễm như ngàn cây vạn hoa nở, nở rộ ở trong phiến không gian này.
Thân thể Trương Nghi chấn động, một luồng máu tươi trào ra từ khóe miệng y.
Tô Tần cũng phát ra một tiếng kêu rên đau đớn, cũng bị những khí diễm này trùng kích, lùi lại mấy bước.
- Hoàng Thiên Đạo Phù, không ngờ ngay cả Đạo phù này cũng truyền cho ngươi.
Một tiếng hét phẫn nộ khó có thể kiềm chế phát ra từ đôi môi mỏng manh của hắn.
Trương Nghi còn đang lui về phía sau.
Y vừa rồi vung kiếm không chỉ dẫn dắt lực lượng của Hoàng Thiên Đạo Phù, cùng lúc đó những kiếm quang này tiếp tục hình thành một cái Định phù thêm lần nữa.
Mấy trăm cánh tay đánh về phía trước bị quấn quanh vô số tia sáng trong suốt, trong không gian không ngừng nổi lên ánh tím như lưu ly, trong lúc nhất thời những cánh tay này cũng không cách nào đi tới, chẳng qua lực lượng cường đại dao động không ngừng chấn động ra bên ngoài theo lực lượng song phương dẫn dắt trong phiến không gian này
Ngay bên ngoài cái sân đã biến thành phế tích này, ở nơi gần chiến trường của hai người nhất cũng có hai Tu hành giả trẻ tuổi tương đương với bọn họ đang đứng thẳng, hai người bạn tốt của Trương Nghi.
Nam chính là Nhạc Nghị, nữ là Mộ Dung Tiểu Ý.
- Hắn có thể thắng được không?
Sắc mặt Mộ Dung Tiểu Ý vô cùng tái nhợt, nhìn phiến không gian không ngừng lắc lư kia, nàng có chút khó thở ở trong cuồng phong khuếch trương ra bên ngoài.
Sắc mặt Nhạc Nghị cũng không tốt hơn bao nhiêu so với nàng.
Nghe câu hỏi này của Mộ Dung Tiểu Ý, gã cắn răng nhìn chằm chằm phiến bầu trời màu vàng kia, lắc đầu:
- Ít nhất chỉ bằng Hoàng Thiên Đạo Phù ta dạy cùng những lực lượng trước mắt của hắn, chắc hẳn sẽ không ngăn được.