Đây là một chiêu Bạch Dương Thiêu Giác.
Bạch Dương Thiêu Giác, ý ở giằng co lẫn nhau.
Tô Tần không biết Trương Nghi dùng ra chiêu kiếm như vậy là muốn làm cái gì.
Hắn không muốn dùng kiếm, sao có thể giằng co?
Trong tiếng cười lớn như điên cuồng, sau lưng Tô Tần không tiến ngược lại lùi về, trong nháy mắt đã lướt ra trăm trượng.
Hắn có ưu thế áp đảo về lực lượng thuần túy, hơn nữa hắn tin tưởng vững chắc chân nguyên tích góp trong cơ thể mình cũng vượt xa Trương Nghi.
Loại quyết đấu này không có giới hạn thời gian.
Hơn nữa hắn có được đủ loại thủ đoạn âm thần quỷ vật của Tề Tư Nhân, bản thân lại có có thủ đoạn áp chế thương thế.
Chỉ cần không rơi vào trong thủ đoạn nhỏ mà Trương Nghi tính toán nữa, cho dù hắn không thể lập tức giết chết Trương Nghi, nhưng theo thời gian trôi qua, thương thế của y hiển nhiên sẽ càng ngày càng nặng.
Thế nhưng những thứ này chỉ là hắn tưởng tượng ra
Ngay khi thân thể hắn hóa thành từng đạo tàn ảnh lui về phía sau, trên bầu trời vang lên một tiếng nổ đùng vang vọng.
Bầu trời càng sáng rõ.
Có rất nhiều thiên địa nguyên khí như núi lưu chuyển trên không trung.
Thiên địa nguyên khí kịch liệt trào tới, ở dưới lực lượng của Hoàng Thiên Đạo Phù dẫn dắt, trong nháy mắt càng thêm ngưng tụ.
Trong ánh sáng trong suốt vốn từng tia từng tia vẩy xuống đất kia lại hình thành mảnh vụn màu trắng mà mắt thường có thể thấy được, giống như là tuyết đang rơi.
Tô Tần ngẩng đầu nhìn cảnh tượng như vậy, sâu trong con ngươi hắn đều là thần sắc khó có thể tin.
Chính hắn cũng không phải là chân chính Thất Cảnh, nhưng bởi vì công pháp đặc thù trên mười hai Vu Thần thủ, cho nên lực lượng của hắn đã vượt xa Thất Cảnh tầm thường.
Nhưng giờ phút này, điều khiến hắn khó có thể tin được chính là, số lượng thiên địa nguyên khí mà Trương Nghi dẫn dắt ra cũng đã vượt xa Thất Cảnh tầm thường.
Hơn nữa điều làm cho hắn khó hiểu nhất chính là, Trương Nghi dẫn dắt tốc độ lưu chuyển của những thiên địa nguyên khí này, thậm chí còn nhanh hơn so với hắn rất nhiều.
Những thiên địa nguyên khí ngưng tụ như mảnh vụn màu trắng này dùng tốc độ kinh người hội tụ trong thông đạo ánh sáng mà một kiếm của Trương Nghi mang ra, sau đó biến mất chỉ trong nháy mắt.
Kiếm quang tiếp tục bốc lên.
Trên bầu trời lại vang lên một tiếng ầm ầm trầm đục, sau đó mang theo vô số tiếng vọng kéo dài.
Nhạc Nghị và Mộ Dung Tiểu Ý ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Bọn họ thấy những đám mây trên bầu trời tạo thành một vòng tròn khổng lồ, khuếch tán ra ngoài.
Kiếm quang chỉ vào chỗ trung tâm kia, bầu trời cực kỳ xanh thẳm, hơn nữa lóng lánh một loại hào quang trong suốt cùng thâm thúy mà bọn họ chưa từng thấy qua.
Ngay thời khắc này, trong lòng bọn họ đều có cảm thụ giống nhau, dường như một kiếm này của Trương Nghi đã mở ra một cái thông đạo trong hư không vô tận.
Bóng dáng Tô Tần còn đang lùi lại.
Hắn cũng ngửa đầu nhìn cảnh tượng như vậy.
Lúc này hắn mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Lúc ở Tiên Phù tông, hắn dùng cánh tay tàn phế tự sáng tạo ra thủ đoạn thi phù độc đáo, nhưng Trương Nghi ở Tiên Phù tông cũng tự sáng tạo ra kiếm phù đạo.
Trương Nghi lúc này chỉ dùng chiêu kiếm như Bạch Dương Thiêu Giác để khắc một trương Đạo phù.
Chẳng qua một trương Đạo phù như vậy lại hội tụ thiên địa nguyên khí kinh người như thế, cho nên hắn không biết, thậm chí ngay cả Trương Nghi cũng không dự liệu được nó sẽ sinh ra loại uy năng gì.
Bởi vì y cũng chưa từng thi triển thủ đoạn như vậy.
Tính tình của y lúc bình thường rất ôn hòa, mặc dù ở Mân Sơn Kiếm Hội năm đó, rất nhiều người đều cho rằng y sẽ không chiến đấu.
Nhưng trận chiến hôm nay với Tô Tần lại thể hiện ra một mặt khác của y.
Là người có tính tình thành thật nhẫn nại và cố chấp.
Đối mặt với Tô Tần cường đại, y không sợ hãi, ngược lại chiến ý thiêu đốt càng ngày càng mãnh liệt.
Giống như giác ngộ lúc thời chiến.
Y muốn dùng thủ đoạn Kiếm phù, mà bên trong những thứ mà y học được, Hoàng Thiên Đạo Phù là thủ đoạn có thể giúp y dẫn dắt số lượng thiên địa nguyên khí kinh người nhất, mà Bạch Dương Thiêu Giác lại là chiêu kiếm ổn định nhất, lâu dài nhất.
Đường kiếm càng ổn định lâu dài, lại càng có thể mang theo Phù ý tốt hơn.
Cho nên hắn cực kỳ tự nhiên dùng một kiếm như vậy để khắc phù.
Lúc này Phù ý của y đã hoàn thành, thậm chí nguyên khí còn vượt xa bên ngoài nhận biết của y bị điều động, bị sát ý của y dẫn dắt đánh về phía Tô Tần, chẳng qua trước khi sát ý này thực sự hàng lâm, coi như chính y cũng không biết nó sẽ thực sự dẫn tới là loại uy năng gì.
- Phốc!
- Hai chân Tô Tần rơi xuống đất.
Hai làn khói đen như một cơn lốc xoáy bốc lên từ đôi chân hắn.
Trên bộ mặt đã đen kịt của hắn, đột nhiên xuất hiện vô số vết ngấn mỏng manh, tựa như toàn bộ khuôn mặt đều sẽ nứt ra.
Nhưng có số lượng chân nguyên đáng sợ điên cuồng tuôn ra từ Khí hải trong cơ thể hắn.
Phía sau hắn lại trào ra ánh đỏ chói mắt, sinh ra mấy trăm cánh tay.
Thời gian giống như ngưng lại.
Bầu trời xanh thẳm đột nhiên trở nên tối tăm.
Rất nhiều luồng ánh sáng màu bạc mê ly đột ngột xuất hiện, hội tụ thành từng chùm ánh sáng.
Những chùm ánh sáng này giống như bạc tinh khiết, cực kỳ có chất cảm. (cảm giác về vật chất)
Song trong không khí chỉ trong tích tắc đã tràn ngập hương vị tịch diệt.
Đây là tinh thần nguyên khí.
Bản thân Trương Nghi cũng cực kỳ khiếp sợ khi nhìn hình ảnh như vậy.
Một đạo Kiếm phù của y chỉ muốn dẫn dắt càng nhiều lực lượng nện về phía Tô Tần, song y thật không ngờ mình lại có thể dẫn dắt tinh thần nguyên khí bên ngoài thiên địa này giống như Trịnh Tụ.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, rốt cuộc y cũng đã hiểu được.
Chuyện này bắt nguồn từ công pháp trên mười hai Vu Thần thủ.
Môn công pháp kia vốn chính là thứ mà Trịnh Tụ muốn lấy được.
Tuy nói lấy suy nghĩ của y lúc trước thì đây chỉ là một công pháp không ngừng tôi luyện cùng tăng cường nhận biết của y, song hiện tại y bắt đầu hiểu được, nếu Trịnh Tụ có được môn công pháp này, nàng đương nhiên có thể dựa vào thủ đoạn của bản thân mình, khống chế và dẫn dắt tinh thần nguyên khí mà nàng vốn không thể nào nhận biết và điều động được.
Tinh Hỏa kiếm của nàng sẽ càng thêm cường đại.
......
Chùm ánh sáng thuần màu bạc đảo loạn trên không trung, tạo thành một thanh kiếm màu bạc.
Nếu không nhìn thấy quá trình hình thành lúc trước, chỉ sợ rất nhiều người sẽ cho rằng đây là một thanh phi kiếm từ trên cao rơi xuống.
Nhưng cũng đúng lúc này, lòng bàn tay Trương Nghi hơi nóng lên.
Trương Nghi càng thêm khiếp sợ khi phát hiện, tiểu kiếm bản mệnh trong tay y đang nóng lên.
Kiếm ý trên chuôi tiểu kiếm bản mệnh này đã tan.
Nhưng kiếm khí còn sót lại vẫn chưa tiêu tan.
Hiện tại những kiếm khí còn đang lưu chuyển này tựa như có liên hệ độc đáo nào đó cùng thanh kiếm màu bạc trên tay.
Trong kiếm khí có rất nhiều ngọn lửa nhỏ hiển hiện.
Oanh!
Trong nháy mắt tiếp theo, không khí giữa y và Tô Tần bị đốt cháy triệt để, hóa thành một mảnh biển lửa!
Viêm khí cực nóng xông về phía tiểu kiếm màu bạc, đồng loạt đâm về phía Tô Tần!
Tô Tần gào thét một tiếng.
Cánh tay Vu Thần ngưng tụ sau lưng hắn một lần nữa đều đánh về phía một kiếm này, hắn đè ép chân nguyên từ trong Khí hải ra, bộc phát toàn bộ ra bên ngoài!
Trường kiếm màu bạc hội tụ hỏa diễm quấn lấy mấy trăm cánh tay kia!
Một tiếng nổ lớn vang vọng.
Mấy trăm cánh tay đều vỡ vụn, toàn bộ mảnh vụn máu đều kịch liệt chuyển thành màu đen, biến thành từng luồng khí đen, bao trùm ra bên ngoài, khí đen tràn ngập đầy trời, dường như muốn bao phủ toàn bộ thế giới!
Trong cơn gợn sóng khủng bố lại không thể nhìn thấy bóng dáng Tô Tần, nhưng lại có một tiếng kêu to như dã thú bị thương vang lên.
Trong tiếng gào thét này, Trương Nghi càng thêm dùng sức cầm kiếm trong tay, trong ánh mắt y tràn ngập cẩn thận, còn có cảm khái.
Đây có lẽ là ý trời.
Mấu chốt để cho thực lực của y tăng mạnh, chính là do một môn công pháp của Vu Thần.
Mà một môn công pháp kia lại vừa do Tô Tần lấy được ở trong mười hai Vu Thần điện, đưa đến trong tay y.