Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 861 - Q8 - Chương 189: Đừng Nghĩ Nữa

Q8 - Chương 189: Đừng nghĩ nữa Q8 - Chương 189: Đừng nghĩ nữa

Khí đen xông thẳng về phía Trương Nghi, bị kiếm khí trong tay hắn phát ra phá vỡ, giống như thủy triều vọt qua hai bên người y.

Trong nháy mắt này, Trương Nghi nhíu mày, trong nhận biết của y xuất hiện rất nhiều khí tức khác nhau.

Y hơi ngẩn người.

- Ta vẫn quá ngu ngốc, vậy mà cho đến lúc này mới phát hiện.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, y có một chút xấu hổ.

Lúc này y rốt cục hoàn toàn hiểu được vì sao Đinh Ninh yên tâm để mình quyết đấu cùng Tô Tần.

Thực ra cũng không phải là y học càng nhiều, càng tạp, sẽ có được càng nhiều thủ đoạn, mà từ bản chất, y trời sinh có được thủ đoạn khắc chế Tô Tần.

Hoặc có thể nói, từ công pháp mà bản thân nắm giữ, y chính là khắc tinh của Tô Tần.

Gặp chiêu phá chiêu, đích xác không ai có thể so sánh với Vương Kinh Mộng ngày xưa, cũng là Đinh Ninh hiện tại.

Trương Nghi có thể khẳng định, nếu đổi lại Đinh Ninh có được thủ đoạn như mình, vậy chỉ trong một chiêu cũng đã phân ra thắng bại, hoàn toàn không cần phải chiến đấu vất vả như vậy.

......

Trên người Tô Tần ở trung tâm khí đen phủ đầy rất nhiều vết thương ngang dọc đan xen, giống như bị vô số cành mận gai kéo qua lại trên người nhiều lần, hơn nữa trong những vết thương này còn có tinh thần nguyên khí màu bạc lóe ra, những lực lượng không có lợi cho cơ thể con người giống như ôn dịch lan tràn vào sâu trong thân thể hắn.

Hắn điên cuồng gào thét, bởi vì thống khổ, cũng bởi vì không thể tin tưởng Trương Nghi vậy mà có thể thi triển ra một kiếm như vậy.

Đồng thời cũng bởi vì không cam lòng.

Cùng không tin chính mình sẽ thất bại.

Trong tiếng gào thét, chân nguyên sâu trong cơ thể hắn điên cuồng tuôn ra mỗi một kinh mạch, nguyên khí tích tụ trong thân thể hắn bị ép ra, một tình cảnh cực kỳ quỷ dị đã xảy ra.

Vết thương trên người hắn nhanh chóng khép lại, biến thành từng chiếc vảy màu đen cứng rắn.

Máu thịt thân thể hắn nhanh chóng teo lại, tựa như biến thành thuộc da cứng rắn.

Một loại khí tức cực âm hàn tỏa ra từ trong thân thể hắn, bên ngoài xương cốt hắn dường như chỉ bao bọc một tầng da cứng rắn này, nhìn qua giống như quỷ vật trong truyền thuyết.

Đây hiển nhiên là một loại bí thuật mạnh mẽ đè ép sức sống để khống chế thương thế, mặc dù chỉ có thể kéo dài trong thời gian rất ngắn, nhưng bất kể Nhạc Nghị hay là Mộ Dung Tiểu Ý đều có thể khẳng định, trong đoạn thời gian rất ngắn này, lực lượng mà Tô Tần có khả năng phát ra chỉ sợ sẽ vượt qua bất kỳ một kích nào đó trước kia.

Nhưng vào lúc này, Trương Nghi vẫn cực kỳ cẩn thận lại lắc đầu.

Sau lưng Tô Tần phát ra một tiếng nổ lớn.

Từng luồng khí đen tiêu tán đột nhiên ngưng đọng trên không trung, nhanh chóng hội tụ vào thân thể hắn, giống như cánh của ngàn vạn con ác ma.

- Ta quá ngu ngốc.

- Vốn không cần phiền toái như vậy.

Nhưng nhìn tình cảnh như vậy, Trương Nghi chẳng qua chỉ rất trung thực nói ra cảm thụ trong lòng mình lúc này.

Kiếm bản mệnh trong tay y biến mất.

Ngón tay y nhúc nhích, giống như liên tục gảy rất nhiều dây đàn vô hình.

Hoàng Thiên Đạo Phù giữa không trung vẩy xuống rất nhiều tia sáng trong suốt.

So sánh với nguyên khí dao động phía sau Tô Tần, những tia sáng này có vẻ vô cùng yếu ớt, song ngay sau một khắc, trong ánh mắt Tô Tần tràn ngập vẻ không thể tin được.

Trong tích tắc này, hắn không thể khống chế được rất nhiều nguyên khí trong cơ thể!

Những nguyên khí vốn đang tuân theo quy tắc mà hắn phân định, đột nhiên lâm vào hỗn loạn.

Lúc đầu chỉ là một phần nhỏ, song một phần nhỏ hỗn loạn này cũng giống như một vài tàn lửa rơi vào trong chậu dầu, nhen nhóm toàn bộ chậu dầu bốc cháy.

Vô số thanh âm nặng nề vang lên trong thân thể hắn.

Thanh âm này trải qua bí thuật của hắn thay đổi mà trở nên cực kỳ cứng rắn trùng kích ở trong thân thể, giống như vô số tảng đá đang gõ kim loại, giống như rất nhiều tù nhân bị mắc kẹt trong lao ngục, đang dùng búa đánh cửa lao cứng rắn muốn lao ra.

Ngay trong nháy mắt tiếp theo, trong thiên địa cao xa phía sau hắn lại phát ra vô số tiếng nổ vang đáp lại.

Bên trong vô số chùm ánh sáng hỗn loạn ở trên không trung, những khí đen như cánh của ác ma phía sau hắn chợt nổ tung.

Mặt đất dưới chân Tô Tần rung động như sóng nước, thân thể hắn ở bên trong và bên ngoài chấn động lại giống như vật trôi nổi không ngừng bị quăng quật trên đầu sóng trong gió to sóng lớn, ở trong nguyên khí hỗn loạn bị ném bay trên không trung, không ngừng chấn động bên trên bầu trời.

- Sao điều này có thể xảy ra?

Không chỉ Tô Tần lúc này khó có thể lý giải, mà ngay cả Nhạc Nghị cùng Mộ Dung Tiểu Ý cũng đều vẻ mặt khiếp sợ và mờ mịt.

- A!

Bóng dáng Trương Nghi đã xé gió mà đi, thanh tiểu kiếm kia lại xuất hiện trong tay y, kiếm quang óng ánh cắt ra khí lưu cùng hào quang hỗn loạn, khi Tô Tần còn chưa rơi xuống đất, thân ảnh Trương Nghi đã xuất hiện trước người hắn.

Thanh tiểu kiếm trong tay y rơi vào trán Tô Tần, nhưng không hề đâm vào.

Giống như lão sư dạy học cầm roi hoặc là thước đo trong tay, đặt trên trán Tô Tần.

Tô Tần nặng nề rơi xuống đất, tạo ra một cơn sóng bụi.

Trong bụi bặm, Trương Nghi cầm thanh kiếm này, chỉ vào Tô Tần ngã xuống đất, nghiêm túc nói:

- Sư đệ, ngươi thua rồi.

Một kiếm này đập vào trán đã phá hủy hoàn toàn lòng tin và tự trọng của Tô Tần. Khuôn mặt của hắn vặn vẹo, nhìn Trương Nghi đứng trước người mình, hắn muốn đứng lên, nhưng lại làm không được, thậm chí ngay cả ngồi dậy cũng không thể.

Trong con ngươi ảm đạm của hắn tràn ngập vô số cảm xúc,

- Vì sao?

- Thủ đoạn tạp nham không giống với chân nguyên xen lẫn.

Trương Nghi nhìn Tô Tần đã mất hết kiêu ngạo, thống khổ vạn phần, y nhẹ giọng nói:

- Lực lượng của ngươi rất cường đại, nhưng cho dù chân nguyên của ngươi cùng thiên địa nguyên khí tích tụ trong cơ thể, rất nhiều trong đó đều là cưỡng ép hấp thu của người khác. Những lực lượng này bị ngươi mạnh mẽ khuấy động cùng một chỗ, lại giống như là rất nhiều người đang ở trong thân thể ngươi, không có khả năng dung hợp một cách hoàn mỹ, chỉ cần châm ngòi, bọn họ sẽ tự mình đánh nhau.

- Sao điều này có thể xảy ra?

Tô Tần điên cuồng cười rộ lên, nụ cười vô cùng thê lương,

- Vu Thần vô địch ngày xưa, sao có thể sáng chế ra công pháp lưu lại sơ hở như vậy, làm sao có thể bị người ta dễ dàng phá vỡ như thế.

Trương Nghi nhìn bộ dáng rơi vào đường cùng của hắn, có chút không đành lòng,

- Nói vậy nếu như đầy đủ mười hai môn công pháp, có lẽ chưa chắc sẽ có sơ hở như vậy, nhưng ngươi chỉ lấy được một môn pháp môn mà lão để lại trong đó, hơn nữa ta cũng tu một môn công pháp của lão. Có lẽ tên Tông sư này cũng đã cố ý, bản thân mười hai môn công pháp mà lão lưu lại cũng có chút khắc chế lẫn nhau, chia riêng cho mỗi truyền nhân để kiềm chế lẫn nhau, để tránh có môn đồ coi trời bằng vung, mất đi kính sợ đối với những người còn lại trên thế gian này.

- Trong lòng có kính sợ, làm việc mới có quy củ, mới sẽ không không kiêng nể gì cả.

Trương Nghi do dự một chút, lại bổ sung thêm một câu.

- Dĩ nhiên là bởi vì một môn công pháp mà ta truyền tới kia!

Tô Tần ngây người, dùng hết khí lực kêu lên,

- Không thể nào, ta cũng đã tìm hiểu qua những Phù ý kia, hoàn toàn không thể tìm hiểu ra thứ gì, ngươi làm sao...

- Đừng nghĩ đến những điều này.

Trương Nghi vốn có chút không đành lòng, nhưng y nghĩ đến ngày xưa Đinh Ninh vẫn luôn nói mình quá lề mề chậm chạp, y liền nhịn không được lắc đầu, cắt ngang tiếng la hét của Tô Tần,

- Đừng nghĩ đến những vấn đề tu hành này nữa, ngươi đã phế rồi.

Thanh âm Tô Tần đột nhiên dừng lại.

Bình Luận (0)
Comment