Bị phế?
Tô Tần cảm thấy giọng nói của Trương Nghi rất xa xôi.
Nhưng thật lâu sau khi Trương Nghi đã nói xong câu đó, âm thanh này vẫn còn không ngừng chấn động trong tai hắn, khiến tinh thần hắn có chút hoảng hốt.
Đây là chuyện thật sự đã xảy ra sao?
Đây là thế giới chân thật sao?
Hắn cảm thấy toàn bộ cơ thể rất nhẹ, bồng bềnh như trên mây, không giống là chân thật.
Nhưng nếu không phải là chân thật, thì tại sao trái tim mình lại đau đớn như vậy?
So với khi tay hắn bị phế bỏ năm đó còn đau hơn?
Hắn giật mình giơ tay lên.
Khí huyết trong hai tay hắn đã bị thiêu đốt hơn phân nửa, vô cùng khô héo, cho dù là bàn tay còn nguyên vẹn kia thì cũng giống như tay của một lão già đã gần đất xa trời.
Hắn nở nụ cười giống như một thằng ngốc.
Rất nhiều lúc, sư huynh Trương Nghi ở trong mắt hắn không khác gì kẻ ngốc.
Nhưng hôm nay, khi hắn đắc ý nhất, lại thua một kẻ ngốc như vậy?
Hơn nữa trận chiến này là một trận quyết đấu công bằng, không có bất cứ kẻ nào nhúng tay vào.
- Tuy thương thế của ngươi nặng, nhưng rời xa những phân tranh này, ngươi chỉ cần an tâm dưỡng thương thì cũng có thể sống thật tốt.
Nhìn Tô Tần cười như kẻ ngốc, Trương Nghi có chút không đành lòng, nhẹ giọng nói.
- Sống tốt?
Tô Tần nở nụ cười thê lương:
- Ta vốn đã là người đứng đầu giới tu hành Đại Tề. Ta sắp chưởng quản vương triều nước này.... Ta kiêm thêm thủ đoạn sở trường của mười hai Vu Thần thủ, Tề Tư Nhân cùng Tiên Phù tông, cả đời vô song... Nhưng cứ như vậy phế đi... Ngươi nghĩ ta có thể sống tốt sao?
- Không cần quan tâm đến hắn làm gì.
Mộ Dung Tiểu Ý đi tới bên cạnh Trương Nghi, đưa cho y một viên đan dược chữa thương, ánh mắt căm hận nhìn Tô Tần đang điên cuồng:
- Ở trong mắt hắn vốn không có đồng môn hay người xa lạ, bất kể ngươi hay là Đinh Ninh đều không có gì khác nhau, đối với loại người coi tất cả mọi người là địch, giẫm người khác để bò lên trên, hoàn toàn không đáng nói chuyện bằng hữu hay đồng môn. Nếu hắn đã không kính trọng ngươi, chưa bao giờ coi ngươi là sư huynh, ngươi cần gì phải quan tâm đến hắn?
Trong lòng Trương Nghi trầm xuống, suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc trả lời:
- Cho dù là một người qua đường không liên quan, ta cũng luôn có chút không đành lòng, cũng luôn mong hắn có thể sống thật tốt.
- Thương hại? Giống như thương hại một người qua đường?
Tô Tần thống khổ gian nan ngẩng đầu, hắn chậm rãi đứng lên, thân thể lắc lư, lần nữa nặng nề ngã xuống đất. Nhưng sau một khắc, hắn lại phát ra một tiếng gào thét như dã thú, sau đó lại đứng lên.
- Ngươi sẽ không bao giờ hiểu rõ, thứ thực sự đánh bại ta là cái gì?. Chính là người như ngươi có thể đánh bại ta, có thể thương cảm ta, mới khiến ta thực sự tuyệt vọng.
- Người như ta, vĩnh viễn sẽ không sống an phận như ngươi, hoặc là đứng ở chỗ tuyệt cao ngắm phong cảnh, hoặc là oanh oanh liệt liệt nhảy xuống vách núi chết đi.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Trương Nghi, Tô Tần đi về phía một mảnh phế tích.
Ở nơi đó có một cái lỗ.
Lúc trước nơi đó từng có một cái giếng, từng được Trịnh Tụ dùng để ném xác.
Trong lúc hắn và Trương Nghi chiến đấu, thành gạch của cái giếng này đã bị chấn thành mảnh vụn, ngay cả nước giếng cũng đã bị nguyên khí cuồng bạo quét sạch không còn.
Tô Tần đi tới trước cái lỗ kia.
Trong nháy mắt, đầu óc Trương Nghi có chút trống rỗng, Tô Tần đã nhảy xuống.
Tiếng va chạm nặng nề vang lên dưới đáy giếng.
Dường như còn có một tiếng gào thét không cam lòng nhất, nhưng lại không có thêm tiếng động nữa.
Trương Nghi nhìn miệng giếng nơi bóng dáng Tô Tần biến mất, khóe môi run rẩy lại nói không nên lời.
Y nghĩ mãi mà không rõ.
Ở nhân gian này, chẳng lẽ tất cả mọi người không nên sống thật tốt sao?
Chẳng lẽ không sống một cách sung sướng thoải mái thì mới trong mắt mới có thể là phong cảnh tuyệt vời sao?
- Cũng dứt khoát.
Mộ Dung Tiểu Ý đi đến miệng giếng nhìn thoáng qua, nàng quay mặt nhìn Nhạc Nghị rồi khẽ gật đầu, cuối cùng nói ra thêm một câu,
- Ngược lại coi như là một kiêu hùng.
Nhạc Nghị cũng không rõ tâm tình của gã lúc này.
Hơn nữa nhìn gương mặt nghiêng nghiêng run rẩy của Trương Nghi, tâm tình của gã cũng có chút bị ảnh hưởng, câu nói này của Mộ Dung Tiểu Ý cũng làm cho gã không khỏi lắc đầu, nghĩ thầm Tô Tần cố gắng đi tới đỉnh cao nhất thế gian như thế, cuối cùng cũng chỉ đạt được một câu như vậy mà thôi.
Vậy có ý nghĩa gì?
Ở một góc của thị trấn nhỏ này, có một đôi nam nữ ngồi đối diện trong một cửa hàng rượu.
Trước khi chiến đấu bắt đầu, tất cả dân chúng không liên quan trong trấn nhỏ này đều đã rời đi, cả con đường trở nên vô cùng trống trải.
Khi nguyên khí cuồng bạo tàn phá bừa bãi nơi đây, hơn phân nửa kiến trúc đều bị phá hủy, mảnh vụn bay khắp nơi, trở thành một mảnh hỗn độn.
Nhưng đôi nam nữ này vẫn chậm rãi uống rượu.
Đồ nhắm là một đĩa thịt bò và một đĩa đồ chua ăn kèm.
Xung quanh quán rượu vẫn còn nguyên vẹn.
Nữ là Bạch Sơn Thủy, nam là Lý Vân Duệ.
- Một vở kịch hay.
Mãi cho đến khi trận đại chiến kết thúc, Tô Tần nhảy xuống giếng tự sát, nàng mới xoay người nhìn thoáng qua, nói bốn chữ này.
Nét mặt của nàng có chút nhạt.
Nàng đã chứng kiến rất nhiều sự sống và cái chết.
Mặc dù nàng đã sớm nhìn ra dã tâm của Tô Tần, hơn nữa dã tâm này rất lớn, thậm chí còn có thú ý với nàng.
Nhưng cũng chỉ là như vậy.
Rốt cuộc cũng là quá trẻ, suy nghĩ quá ngắn.
Trải nghiệm quá ít, luôn nghĩ rằng tất cả mọi thứ quá đơn giản, suy nghĩ quá đơn giản sẽ nghĩ đến cách làm cũng quá đơn điệu một chút.
Theo nàng thấy, so sánh với người ẩn nhẫn nhiều năm, lấy đại trận thiếu chút nữa tiêu diệt Đinh Ninh là Dạ Kiêu, Tô Tần còn lâu mới có thể sánh kịp.
Dạ Kiêu còn có thể coi là kiêu hùng.
Vậy Tô Tần thì tính là cái gì?
Mặc dù năm đó uy danh của nàng vang vọng thiên hạ, nhưng vẫn nơm nớp lo sợ như trước, thậm chí cho đến khi vì Cô Sơn Kiếm Tàng nên mới dám mạo hiểm tiến vào Trường Lăng.
Nhớ năm đó khi Ba Sơn Kiếm Tràng nổi lên, các tông môn trong thiên hạ, đông đảo cựu quý tộc, có bao nhiêu kiêu hùng cường đại xuất hiện lại tiêu vong.
Có quá nhiều người giống như hắn.
Ngay cả vương triều lớn như vậy cũng hưng suy trong chớp mắt, thoáng qua như mây khói.
- Không phải ngươi cảm thấy không cam lòng chứ?
Lý Vân Duệ vẫn luôn ngồi quay mặt về phía sân của Trương Nghi và Tô Tần, lúc này thấy kịch hay kết thúc, y mới bưng chén rượu lên, mỉm cười với Bạch Sơn Thủy, nhẹ giọng hỏi.
Bạch Sơn Thủy cười như không cười, hỏi ngược lại:
- Không cam lòng cái gì?
- Thân là đại nghịch Vân Thủy cung của vương triều Đại Ngụy, giao chiến với vương triều Đại Tần nhiều năm, kết quả phát hiện lại biến thành chuyện trong nhà vương triều nước Tần, ân oán quyết đấu giữa Ba Sơn Kiếm Tràng và Nguyên Vũ, ngược lại hiểu rõ vô sự, ngồi nhàn nhã uống rượu.
Lý Vân Duệ mỉm cười nói:
- Sẽ không cam lòng sao?
- Khí thịnh này giống như củi lửa, tâm khí ban đầu như lửa nóng, nhưng thời gian càng dài, tâm khí càng nhạt, cuối cùng tất cả đều phai nhạt. Cuối cùng lại phát hiện vô sự là tốt nhất, vương đồ bá nghiệp đến cuối cùng ngược lại không bằng một chén rượu này làm cho người ta ấm lòng.
Bạch Sơn Thủy xoay người lại, từ xa nhìn Trương Nghi:
- Ngay từ đầu, tên sư huynh Bạch Dương Động này của Đinh Ninh đã nhìn thấu đáo, vậy có ý nghĩa gì? Tâm an là tốt nhất.
- Mặc kệ toan tính, mặc kệ cuối cùng có hoàn thành hay không, tâm an là tốt nhất. Nếu không, tất cả trở thành chấp niệm, cả đời khó an.
Lý Vân Duệ uống một hơi cạn sạch rượu trong chén nhỏ:
- Tâm tình tốt thì chỗ nào cũng đều có rượu ngon.