Bạch Sơn Thủy cười nhạt một tiếng.
Nàng an tâm mà tự đắc, không nghĩ đến kết thúc của Tô Tần nữa, nàng chỉ là tò mò, sư huynh đệ Bạch Dương động ở trong lòng Đinh Ninh hiển nhiên cũng chiếm địa vị cực lớn, thế nhưng ngoại trừ Trương Nghi ra, Bạch Dương động còn có một tiểu sư đệ là Thẩm Dịch.
Theo nàng biết, Thẩm Dịch là con cháu thế gia Quan Trung, theo lý mà nói, gã trái lại có thể giúp Tạ Trường Thắng làm không ít chuyện, nhưng mà Thẩm Dịch dường như lại không ở bên cạnh Tạ Trường Thắng.
Vậy rốt cuộc vị tiểu sư đệ Bạch Dương động này đã đi đâu?
Nàng biết Đinh Ninh tự có an bài.
Mà khi thoát ra khỏi mọi chuyện, lấy thân phận một người ngoài cuộc đến xem trận tranh đấu giữa Ba Sơn Kiếm Tràng và Nguyên Vũ, nàng lại cảm thấy những thứ này trở nên rất thú vị.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Trường Lăng.
Nơi tận cùng của tầm mắt, bầu trời Trường Lăng là một mảnh trong vắt, không gió không mưa.
Nhưng nàng biết trong lòng Hoàng đế Nguyên Vũ hiện tại đang có một trận bão táp, bởi vì một phong thư mà Đinh Ninh yêu cầu viết chắc hẳn đã được đưa đến tay Nguyên Vũ.
......
Nguyên Vũ ở trong cung.
Y mặc thường phục, vẫn ở trong tĩnh thất ngày thường tu luyện như trước.
Có hai lá thư trên bàn dài trước mặt y.
Ngày thường y rất ít khi xử lý chính sự, cho dù sau khi hai tướng đều lần lượt chết đi, đại đa số chính sự vẫn do quyền thần các ty xử lý, chỉ có một ít chuyện đặc biệt quan trọng mới có thể truyền đến trước mặt y.
Một trong hai lá thư này đến từ Đinh Ninh, lá còn lại từ Yến đế của vương triều nước Yến.
Nội dung của hai lá thư cũng rất đơn giản.
Đinh Ninh chỉ nhắc tới một điều kiện, nếu giao kiếm trận đồng nam đồng nữ của Từ Phúc cho hắn, hắn sẽ có thể giao Trịnh Tụ lại cho y.
Mà thư từ Yến đế lại là cầu hòa.
Nếu quân Tần không tiếp tục tiến công Yến cảnh nữa, Yến đế sẽ cắt đất cầu hòa.
Nhìn hai bức thư này, khuôn mặt Nguyên Vũ cực kỳ trầm tĩnh.
Y chậm rãi ném lá thư của Đinh Ninh vào trong chậu than trước tiên, sau đó ngoảnh về phía một quan viên đang đứng yên chờ lệnh ở cửa, nói ra bốn chữ cực kỳ đơn giản:
- Quả nhân cự tuyệt.
Tiếp theo hắn lại ném thư cầu hòa đến từ Yến đế vào chậu than, nói:
- Muốn cầu hòa, trước tiên giết Thái tử cùng chủ soái nước Yến để biểu đạt thành ý. Giết Thái tử nước Yến, quân Tần ta lui quân trăm dặm, giết chủ soái, quân Tần ta rời khỏi Yến cảnh.
Người đứng yên ở cửa lĩnh mệnh mà đi.
Khi quan viên này rời khỏi tĩnh thất hơn mười trượng, thân thể gã mới bắt đầu run rẩy, mồ hôi trên lưng không ngừng tuôn ra.
Trước đó, gã cảm thấy cung điện này rất lạnh.
Gã cảm thấy vẻ lãnh khốc này đến từ ánh mắt chăm chú của nữ chủ nhân trong Hoàng cung.
Nhưng bây giờ, vị nữ chủ nhân trong Hoàng cung này sẽ không bao giờ trở lại.
Nhưng Hoàng cung mất đi nữ chủ nhân này, dường như lại càng trở nên lạnh lẽo hơn trước.
......
......
- Hắn cự tuyệt.
Thân Huyền nhìn hồi âm từ Hoàng cung Trường Lăng, nói với Trịnh Tụ.
Y và Trịnh Tụ đang ở trên một chiếc thuyền trên Vị Hà bên ngoài Trường Lăng.
Lúc này trên mũi thuyền có một nam tử mặc quần áo vải thô bình thường lẳng lặng đứng lên, gã là Trần Giám Thủ.
Nghe được tiếng nói của Thân Huyền, gã nhẹ giọng thở dài một tiếng.
Ánh mắt Trịnh Tụ đã rất ảm đạm.
Nhưng khi nghe được những lời này của Thân Huyền, sâu trong con ngươi nàng lại dấy lên một luồng hỏa diễm u ám, nàng trầm giọng hỏi:
- Đinh Ninh đề ra điều kiện gì?
- Kiếm trận của Từ Phúc.
Thân Huyền trả lời rất đơn giản.
Trịnh Tụ nói:
- Đồng nam đồng nữ kiếm trận?
Thân Huyền gật đầu.
- Chỉ muốn một điều kiện như vậy?
Trịnh Tụ nở nụ cười, ý cười của nàng rất cổ quái, tràn ngập hương vị không thể nói rõ.
Song Thân Huyền đã nhìn thấy loại tươi cười này ở trên mặt rất nhiều tù nhân.
Y hơi nhíu mày, không khách khí đáp lại:
- Yêu cầu quá nhiều, Nguyên Vũ càng không thể nào đáp ứng.
- Ta muốn gặp Đinh Ninh.
Trịnh Tụ không nhìn sắc mặt của y, ánh mắt của nàng hiện tại có chút trống rỗng, dường như nàng không hề nhìn thấy bầu trời trước mặt, nhưng ngữ khí của nàng lại mang theo một vẻ không thể nghi ngờ hỏi:
- Nói cho Đinh Ninh biết, ta muốn gặp hắn.
......
- Ngươi cảm thấy Nguyên Vũ sẽ đáp ứng điều kiện của ngươi sao?
Ở quận Giao Đông, Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhìn Đinh Ninh hỏi.
- Ta hy vọng hắn sẽ đồng ý.
Đinh Ninh nhìn nàng nói:
- Điều kiện này kỳ thật không tính là hà khắc.
- Nhưng ta cảm thấy hắn sẽ không đồng ý.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết lắc đầu,
- Từ bản chất mà nói, Nguyên Vũ và Tô Tần thực ra không có gì khác nhau, chỉ cần có thể đạt được mục đích hắn muốn, bất cứ kẻ nào cũng có thể hy sinh.
- Hơn nữa ta hy vọng hắn cự tuyệt.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhẹ nhàng nói ra cảm thụ chân thật nhất trong nội tâm,
- Như vậy cả thiên hạ sẽ biết hắn không thèm quan tâm đến Trịnh Tụ, là một nữ tử, ngay cả mặt mũi cuối cùng mà Trịnh Tụ cũng mất hết. Cho thấy bọn chúng vốn là một đôi cẩu nam cẩu nữ, ta hy vọng ả sẽ càng thêm đau khổ một chút.
- Đồng nữ đồng nữ kiếm trận sẽ rất phiền toái, uy lực ngược lại chỉ là thứ yếu, mấu chốt đây là những đứa bé chân chính.
Đinh Ninh chậm rãi nói:
- Cho dù là ở trên chiến trận, giết chết những người này sẽ dẫn tới chỉ trích. Ta không sợ chỉ trích, nhưng kết quả cuối cùng sẽ làm chậm tốc độ chiến tranh và sẽ khiến nhiều người chết.
- Vậy Nguyên Vũ sẽ không nghĩ tới điểm này, cho nên hắn nhất định sẽ không đáp ứng điều kiện của ngươi.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết cười cười, sau đó nhanh chóng nghiêm túc nói:
- Chỉ là ta không hiểu, vì sao cho đến lúc này hắn vẫn còn tin tưởng?
- Không phải là do hắn có lòng tin, chẳng qua hắn còn có một chiêu cuối cùng, theo hắn thấy, cho dù tất cả mưu kế cuối cùng của hắn đều thất bại, vậy hắn chỉ cần ném ra một chiêu kia, ta chắc chắn sẽ tiếp nhận.
Đinh Ninh bình tĩnh nhìn nàng, nói.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết hơi ngẩn ra,
- Cái gì?
- Khi hắn cảm thấy rốt cuộc tất cả mọi chuyện đều đã không cách nào xoay chuyển, hắn sẽ công khai khiêu chiến ta, dù sao quyết đấu công bằng vốn chính là tinh thần của Ba Sơn Kiếm Tràng, chính là do ta phổ biến ở vương triều Đại Tần. Hắn biết nếu như đến bước đó, ta nhất định sẽ không cự tuyệt tiến hành một trận quyết đấu công bằng với hắn.
Đinh Ninh khẽ cười cười,
- Nhưng trước đó, hắn nhất định sẽ cố hết sức hoàn thành việc hắn muốn làm. Hắn sẽ cố hết sức tiêu diệt hai nước Yến, Tề, đến lúc đó, theo hắn thấy, chỉ cần có thể giết chết ta ở trong trận quyết đấu công bằng, tất cả đều hoàn thành dựa theo mong muốn của hắn.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết luôn luôn không ngốc, chẳng qua lúc ở Trường Lăng nàng cảm thấy mọi chuyện đều không quan trọng bằng tu hành, nhưng đến cuối cùng cuộc phân tranh này, nàng cũng hiểu được, mình giống với đám người Bạch Sơn Thủy, cũng dần dần biến thành khách xem vở kịch này.
Đặc biệt là bây giờ, khi nàng nghe những lời này của Đinh Ninh.
- Vậy vì sao hắn không thừa dịp này khiêu chiến ngươi?
Trường Tôn Thiển Tuyết nhíu mày,
- Hắn có ưu thế về phương diện tu vi chân nguyên.
- Mặc dù vậy nhưng hắn vẫn không có sự tự tin tuyệt đối, vì vậy hắn sẽ cố gắng làm cho mình mạnh mẽ hơn.
Đinh Ninh nhìn nàng, nghiêm túc nói,
- Hắn vẫn có chút sợ ta, năm đó rất nhiều bằng hữu của ta, bao gồm cả rất nhiều người Ba Sơn Kiếm Tràng chúng ta , đều từng so kiếm với ta, bình thường cũng từng nhiều lần tranh tài với ta, nhưng hắn lại chưa có một lần nào.