Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 864 - Q8 - Chương 192: Chó Rơi Xuống Nước

Q8 - Chương 192: Chó rơi xuống nước Q8 - Chương 192: Chó rơi xuống nước

"Sợ" thực sự là một cảm xúc rất đặc biệt.

Rõ ràng tự nhủ mình có thể không sợ, song vẫn không nhịn được sợ hãi.

Cũng giống như một số người sợ bóng tối, rõ ràng biết rằng trong bóng tối thực sự không có gì, nhưng vẫn luôn sợ.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết chậm rãi phát hiện ra một sự thật.

Nguyên Vũ vẫn sống trong bóng tối của Vương Kinh Mộng.

Trước khi y chưa đăng cơ, y vẫn e ngại tu vi của Vương Kinh Mộng, e ngại Ba Sơn Kiếm Tràng trực tiếp cướp lấy ngôi vị Hoàng đế.

Sau khi y phát động binh biến đăng cơ, y vẫn đang lo ngại Vương Kinh Mộng sống lại.

Chỉ sợ đây là ý niệm vẫn luôn quanh quẩn trong đầu y, cho nên y mới có thể khẳng định nhanh hơn bất cứ kẻ nào, Đinh Ninh chính là Vương Kinh Mộng tuy luyện Cửu Tử Tằm trùng sinh.

- Trên thực tế từ khi thực sự chiếm lĩnh được quận Giao Đông, sau khi ta bắt đầu đột phá Thất Cảnh, ta chưa bao giờ sợ việc quyết đấu công bằng với hắn.

Đinh Ninh nhẹ nhàng cười cười,

- Muốn ép hắn đi đến bước cuối cùng kia, thực ra cũng cực kỳ đơn giản. Chỉ cần tu vi của thánh tăng Đông Hồ phục hồi, hoặc là ta đột phá Bát Cảnh.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết gật đầu.

Nàng hiểu ý trong những lời này của Đinh Ninh.

Bất kể tu vi của lão tăng Đông Hồ phục hồi, hay là Đinh Ninh đột phá Bát Cảnh, Nguyên Vũ cũng không thể nào có được lực lượng ngăn cản Đinh Ninh trở lại Trường Lăng một cách quang minh chính đại.

Đinh Ninh và lão tăng Đông Hồ liên thủ, cho dù trực tiếp tiến vào Trường Lăng thì cũng đủ để giết chết Nguyên Vũ.

......

Mỗi ngày, Trưởng Tôn Thiển Tuyết và Đinh Ninh đều sẽ có một hai cuộc nói chuyện như vậy, nhưng bên ngoài cuộc nói chuyện như vậy, càng ngày càng có nhiều cuộc sống yên tĩnh và an nhàn.

Tựa như ở trên chiến trường ba nước Tần, Yến, Tề cách quận Giao Đông rất xa, chiến đấu giữa ba triều đại càng kịch liệt, thắng bại cuối cùng càng ngày càng không liên quan đến bọn họ.

Trái lại bọn họ càng ngày càng trở thành quần chúng.

- Ta biết hành tung của Thẩm Dịch, Diệp Tránh Nam còn có Vương Thái Hư.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Trưởng Tôn Thiển Tuyết và Đinh Ninh dùng xong điểm tâm, chậm rãi đi bộ trên một bờ biển ở quận Giao Đông, Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhìn mặt trời đỏ trên mặt biển xa xa, có chút đắc ý cười cười, nói.

Đinh Ninh có chút ngoài ý muốn,

- Ngươi nghe Bách Lý Tố Tuyết nói sao?

- Nghe được một ít sắp đặt của Lâm Chử Tửu có liên quan đến chuyện ra biển, còn lại là đoán ra.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết giảo hoạt nói:

- Ngươi nghĩ bọn họ có thể tìm được một ít Linh dược giúp Thánh tăng Đông Hồ khôi phục?

- Không chỉ có lão, còn có Bách Lý Tố Tuyết cùng Phương Tú Mạc. Chẳng qua thương thế của Bách Lý Tố Tuyết cùng Phương Tú Mạc khó hơn một chút, mặc dù ở trong điển tịch ghi chép, cũng không có thủ đoạn có thể để cho loại thương thế của bọn họ khôi phục như cũ, thế nhưng muốn tìm được chút dược vật kéo dài tuổi thọ cũng không khó. Quận Giao Đông mặc dù có hải đồ vượt xa Ba Sơn Kiếm Tràng chúng ta, nhưng Ba Sơn Kiếm Tràng chúng ta cũng có một ít hải đồ mà bọn họ cũng không có.

Đinh Ninh mỉm cười, nói:

- Thẩm Dịch và Diệp Tránh Nam đã sớm ra biển, mang theo bọn họ là lão đại nhân bên cạnh Dạ Sách Lãnh. Về phần đám người Vương Thái Hư ra biển muộn một chút, nhưng lại có không ít người Sở hỗ trợ, còn có Tạ Trường Thắng xuất lực, cho nên tiến triển cũng rất thuận lợi.

Trường Tôn Thiển Tuyết nói:

- Có phát hiện ra gì không?

Đinh Ninh lắc đầu,

- Ngược lại mang về không ít Linh dược, thế nhưng vẫn chưa phát hiện ra loại Linh dược có thể để cho bọn họ phục hồi tu vi.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết trầm mặc một lát.

- Sao vậy?

Đinh Ninh có chút kỳ quái.

- Ở Trường Lăng lúc trước, ta một lòng muốn giết Nguyên Vũ, nhưng chưa từng nghĩ tới việc quyết đấu công bằng với hắn, một là tu vi của ta tự nhiên không bằng hắn, quyết đấu công bằng rất khó là đối thủ của hắn, hai là ta cảm thấy người như hắn, ta dựa vào cái gì để quyết đấu công bằng?

Trưởng Tôn Thiển Tuyết ngẩng đầu nhìn Đinh Ninh, không chút che dấu sự căm hận của mình đối với Nguyên Vũ:

- Người như hắn, vốn không dám quyết đấu công bằng đối với ngươi, mà ta không muốn cho hắn cơ hội quyết đấu công bằng với ngươi. Hơn nữa cho đến bây giờ, ta cảm thấy phương pháp chết tốt nhất cho loại người như hắn chính là ngươi tiện tay đánh chết hắn như đánh chó mù đường, làm cho hắn bị đánh chết một cách vô cùng chật vật, mà không phải cho hắn một trận quyết đấu công bằng quang huy vạn trượng, đủ để đưa vào sử sách.

Thần sắc Đinh Ninh không có thay đổi quá lớn, lông mày của hắn khẽ nhíu, nhưng cũng không hề đáp lời.

Bởi vì hắn quá hiểu rõ Trưởng Tôn Thiển Tuyết, hắn biết nếu nàng đã nói như vậy, đương nhiên đã nghĩ rất nhiều chuyện, hơn nữa sẽ tiếp tục nói tiếp.

Vẻ mặt Trưởng Tôn Thiển Tuyết cũng rất bình tĩnh, nàng và Đinh Ninh đã sớm quen với loại đối thoại tâm bình khí hòa như vậy, so với lúc ở quán rượu Ngô Đồng Lạc nơi Trường Lăng, chẳng qua chỉ bớt lạnh lùng một chút.

- Ngươi chưa từng phát hiện Linh dược có thể làm cho Thánh tăng Đông Hồ phục hồi tu vi, nhưng hiện tại có lẽ sẽ nhanh chóng xuất hiện chuyển biến.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết quay đầu nhìn Đinh Ninh, nhẹ giọng nói:

- Hôm nay tin tức từ Trường Lăng đã truyền tới, Nguyên Vũ quả nhiên không đáp ứng điều kiện của ngươi, sau đó Trịnh Tụ đề nghị gặp ngươi một lần.

- Gặp nhau đều là chán ghét, không bằng không gặp.

Đinh Ninh nhịn không được lắc đầu, hỏi:

- Nghe ngươi nói khả năng sẽ nhanh chóng xuất hiện chuyển biến, chẳng lẽ ả muốn gặp ta là muốn giao dịch gì đó với ta?

Trường Tôn Thiển Tuyết nhíu mày nói:

- Thân Huyền hỏi ả, ả nói là muốn gặp ngươi để muốn hỏi mấy câu, đồng thời ả còn hy vọng ngươi có thể cho ả cơ hội chiến đấu với Nguyên Vũ.

Lông mày Đinh Ninh cũng nhíu lại thật sâu, trào phúng nói:

- Ta cho ả cơ hội đánh một trận với Nguyên Vũ, nhưng vết thương của ả còn nặng hơn so với Phương Tú Mạc và Bách Lý Tố Tuyết, làm sao ta có thể cho ả cơ hội như vậy?

- Trái tim của ngươi vẫn có chút loạn.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhìn Đinh Ninh, nhưng cũng không hề buồn bực, ngược lại cười cười cực kỳ hiếm thấy,

- Nếu ả đã nói như vậy, hiển nhiên cũng xác định có phương pháp để bản thân đánh một trận cùng Nguyên Vũ, mấu chốt chỉ là ngươi có muốn hay không.

Đinh Ninh hơi ngẩn ra, hắn cảm thấy Trưởng Tôn Thiển Tuyết nói không sai, mình thực sự có chút tâm loạn.

- Mặc kệ ngươi có muốn hay không.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết không gây áp lực cho hắn nữa, nàng quay đầu lại, nhìn một ít chim biển bay múa trên mặt biển mênh mông rộng lớn, thanh âm xuyên qua tiếng gió:

- Ta rất muốn nhìn thấy Nguyên Vũ chém giết ả... Theo ta thấy, tốt nhất chính là ả và Nguyên Vũ đánh tới mức ngươi chết ta sống, lưỡng bại câu thương, Nguyên Vũ đã biến thành chó rơi xuống nước, sau đó ngươi lại tới Trường Lăng đánh con chó rơi xuống nước này, lúc ấy mới công bằng.

Đinh Ninh cực kỳ nghiêm túc suy nghĩ một chút.

Sau đó hắn mỉm cười:

- Những gì ngươi nghĩ cũng là điều ta nghĩ đến, nếu có thể như vậy, đó chính là cách tốt nhất.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết nở nụ cười, cười đến mức ngay cả khi trăm hoa nở rộ cũng không xinh đẹp bằng nàng:

- Ta chỉ sợ ngươi chết não.

Đinh Ninh cố ý khẽ thở dài một tiếng, mỉm cười nói:

- Ngươi không phải lo lắng ta chết não, ngươi đang lo lắng vạn nhất ta không địch lại hoặc cho dù có thể thắng Nguyên Vũ mà thân thể bị trọng thương. Ngươi sẽ đau lòng.

Trên mặt Trưởng Tôn Thiển Tuyết nổi lên một tia ửng đỏ.

Đinh Ninh lại nghiêm túc lên,

- Nếu thật sự là như thế, vẫn muốn làm phiền bọn họ đi tìm Triệu Tứ tiên sinh một chuyến. Trịnh Tụ lúc trước vẫn muốn mượn kiếm của Triệu Tứ tiên sinh, nhưng lại không được nàng cho phép, bị nàng thu ngược trở về, hiện tại nếu ả muốn đi gặp Nguyên Vũ, chắc hẳn Triệu Tứ tiên sinh sẽ rất vui vẻ cho ả mượn.

Bình Luận (0)
Comment