Khi quận Giao Đông bình yên một mảnh, ngay cả một số tiểu quý tộc vốn lệ thuộc quyền quý Trịnh thị ở quận Giao Đông cũng bắt đầu quen với sự thống trị của Ba Sơn Kiếm Tràng và quân đội người Sở, bên trong Yến cảnh, quân và dân nước Yến đang nghênh đón thời điểm đen tối nhất của vương triều.
Trong vòng trăm dặm biên giới hai nước Tần Yến, quân Yến đã bỏ lại hơn ba mươi vạn thi thể tướng sĩ.
So sánh với tổng số liên quân hai nước Yến Tề lúc trước, tổn thất ba mươi vạn quân Yến dường như cũng không tính là kinh người.
Song từ khi tan tác ở Quan Trung đến nay, quân Yến trong liên quân hai nước Yến Tề ngày xưa sau khi vứt bỏ hơn ba mươi vạn thi thể đồng liêu này, tổng cộng cũng chỉ còn lại bốn mươi vạn.
Mấu chốt nhất chính là, một chi quân Tần đã lặng lẽ tách quân Tề và quân Yến ra.
Điều khiến người Yến khóc không ra nước mắt chính là, từ đầu đến cuối, quân Tần đều dùng chủ lực tuyệt đối để đuổi giết quân đội bọn họ.
Quân đội của vương triều Đại Tề cũng không gặp phải sự ngăn cản mạnh mẽ của quân Tần trên đường rút lui.
Mà mục đích của quân Tề lúc này cũng rất rõ ràng, viện quân nước Tề đều tập hợp ở mấy biên thành biên giới nước Tề, nghiêm trận chờ đợi nhưng hoàn toàn không có ý định xuất kích.
Trên thực tế, trong lòng người Yến cũng biết rõ, nếu hai bên đổi chỗ cho nhau, ý nghĩ của người Yến chắc chắn cũng sẽ giống như người Tề lúc này, cố hết sức hạn chế mất đi mấy tòa thành, ra sức bảo tồn quân đội của mình.
Lực lượng của quân Tần cũng không phải vô hạn, khi quân Tần ở giết loạn ở Yến cảnh, tiêu hao hết khí lực, sẽ không có khả năng tiến đánh Tề cảnh, do đó vương triều Đại Tề sẽ có cơ hội thở dốc.
Bát Thổ thành là một trong những biên thành cứ điểm của Yên cảnh, trước kia nơi này có năm vạn quân Yến trú đóng, cùng với mấy vạn tù nhân cùng với khổ dịch được phân phát đến đây.
Nhưng Bát Thổ thành hiện tại lại không có tiếng động, ngay cả tiếng chó sủa cũng không có, ngẫu nhiên có một ít tiếng quạ đen kêu, làm cho người ta sợ hãi khó có thể bình an.
Cả Bôi Thổ thành đã bị phủ lên một tầng đất mỏng, rất nhiều gian nhà chỉ khép hờ cửa, thậm chí ngay cả quần áo phơi ở một số sân nhỏ cũng không kịp thu.
Tất cả quân sĩ Bôi Thổ thành, bao gồm cả tù nhân và khổ dịch đã xuất phát từ hơn mười ngày trước, cứu viện đại bộ phận quân Yến tan tác.
Chẳng qua không ai trong đoàn người này có khả năng trở về.
Toàn bộ viện quân xuất phát từ nơi đây đã chết ở Khổ Thủy Độ.
Chính là trận chiến dịch kia đã hoàn toàn cắt đứt quân Yến và quân Tề, mà tướng lĩnh đích thân dẫn đầu đội quân Tần này chính là đại thống soái của quân đội Đại Tần lúc này - Bạch Khải.
Thân ảnh Thái tử nước Yến - Cơ Đan xuất hiện trước một tòa viện.
Gã nhìn cái sân nhỏ mà chủ nhân nó tựa như chỉ mới ra ngoài trong thời gian ngắn, nhưng kì thực chủ nhân tòa nhà này đã vĩnh viễn không thể trở về, trong mắt tràn ngập bi thương.
Đây là nhà cửa của một vị tướng lĩnh nào đó ở Bôi Thổ thành.
Mà vị tướng lĩnh này đã từng là bạn học của gã khi ở Thượng Đô nước Yến, từng cùng được một lão sư giảng dạy.
Trong đường phố tĩnh mịch có càng nhiều tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng vó ngựa vang lên.
Tiếng vó ngựa cuối cùng dừng lại xung quanh sân này.
Mấy tên tướng lĩnh trong khe hở áo giáp trên người tràn đầy bụi bặm xuống ngựa, trầm mặc đi vào nhà này.
- Thái tử điện hạ.
Một tên tướng lĩnh ngay cả khuôn mặt cũng bao trùm dưới mặt nạ áo giáp lạnh lùng hành lễ, thanh âm lạnh lùng nói:
- Ngài không nên một mình rời quân đến nơi này.
Cơ Đan cười cười ảm đạm, nói:
- Là lo lắng cho an nguy của ta, hay là lo lắng ta chạy trốn?
Thân hình vị tướng lĩnh này hơi cứng đờ, nhất thời không hề đáp lại.
- Ta đến nơi này vì chỉ muốn tưởng nhớ cố nhân.
Cơ Đan hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, sau đó lắc đầu, tâm tình cực kỳ phức tạp nói:
- Phụ hoàng cuối cùng vẫn cầu hòa với Nguyên Vũ?
Vị tướng lĩnh này trầm mặc một lát, gật đầu nói:
- Vâng.
- Cái giá phải trả thì sao?
Cơ Đan cũng bình tĩnh lại, nhìn tên tướng lĩnh mà hắn rất quen thuộc, nhưng hiện tại ở trước mặt gã mà ngay cả mặt nạ cũng không thèm tháo ra.
Vị tướng lĩnh này cũng khống chế tâm tình của mình, thong thả nói,
- Chính là Thái tử điện hạ ngài.
- Ta là người đi lại gần nhất với Trương Nghi, cũng là người kiệt lực phản đối người không quan tâm đến Ba Sơn Kiếm Tràng mà tấn công nước Tần trước khi cuộc chiến tranh này bắt đầu, Nguyên Vũ nghĩ rằng, nếu trong Yến cảnh có biến cố, nếu ta thay thế phụ hoàng, vậy lực lượng của nước Yến sẽ đầu nhập vào Ba Sơn Kiếm Tràng.
Cơ Đan cười khổ nhìn tên tướng lĩnh này, nói:
- Cho nên hắn nhất định sẽ muốn ta chết.
- Chỉ xem như đại tướng triều ta, hiện tại quay đầu nhìn lại, ngươi có cảm thấy việc ta phản đối là có đạo lý hay không?
Sau khi dừng một chút, Cơ Đan hít sâu một hơi, khẩn cầu nhìn vị tướng lĩnh này,
- Ngươi ngẫm lại, hiện tại tình cảnh của vương triều Đại Yến chúng ta, rốt cuộc giết chết ta để cầu hòa với Nguyên Vũ hữu dụng một chút, hay là không bằng trực tiếp khẩn cầu Ba Sơn Kiếm Tràng viện trợ? Giữ ta lại, để ta đi gặp Trương Nghi, đi gặp Đinh Ninh, mặc kệ vương triều Đại Yến ta cuối cùng sẽ chết bao nhiêu người, nhưng kết cục sẽ không ảm đạm như Hàn Triệu Ngụy.
Vị tướng lĩnh này trầm mặc hồi lâu, lắc đầu, nói:
- Chỉ tuân Hoàng mệnh, đây không phải là chuyện ta phải suy tính.
Cơ Đan nở nụ cười.
Nụ cười của gã không chỉ tràn ngập ý khổ, còn có một loại thảm thiết khó có thể nói rõ:
- Cho nên Phiếm tướng quân cũng đã chết, nếu không có hắn ở đây, sẽ không để cho các ngươi đến giết ta, phụ hoàng thật sự là một hôn quân chân chính.
- Im ngay!
Vị tướng lĩnh này lạnh lùng nói:
- Quân thần khác biệt, ý nghĩ của ngươi chỉ là mong muốn của một cá nhân, trong mắt người khác, vương triều Đại Yến chúng ta hiện tại cần nhất là kịp thở một hơi.
- Các ngươi cho rằng qua một hơi thở này, vương triều Đại Tần sẽ sức cùng lực kiệt, sau đó Nguyên Vũ đánh nhau to với Ba Sơn Kiếm Tràng, nói không chừng có thể cho các ngươi ngồi xem ngư ông đắc lợi sao?
Cơ Đan cũng lớn tiếng nở nụ cười,
- Các ngươi thực sự ngu xuẩn không ai bằng, các ngươi làm như vậy sẽ chỉ làm cho Đinh Ninh cùng Trương Nghi càng thêm thất vọng đối với các ngươi, bọn họ sẽ không nhúng tay vào chuyện của nước Yến, bọn họ sẽ thuận theo tự nhiên nhìn Nguyên Vũ tiêu diệt quốc gia này.
- Hơn nữa mấu chốt nhất không phải điểm này.
Cơ Đan đã tiếp tục lớn tiếng nói trước khi tên tướng lĩnh này nhịn không được lên tiếng:
- Căn cơ của một vương triều không nằm ở việc có bao nhiêu tài phú, có bao nhiêu Tu hành giả cùng bao nhiêu quân đội, mà ở chỗ có cốt khí của mình hay không. Vì cầu hòa mà ngay cả ta cũng muốn giết chết, vậy vương triều này đã mất hết tất cả, mất đi tinh thần của mình, ngay cả xoay người thì cũng không thể.
Lồng ngực của vị tướng lĩnh này phập phồng kịch liệt lên.
Lồng ngực mấy gã tướng lĩnh bên cạnh y cũng như thế, mặc dù dưới áo giáp thô ráp nhưng đều có vẻ rõ ràng như vậy.
- Thực sự ngu không ai bằng.
Nhưng nhìn ánh mắt của bọn họ, Cơ Đan liền biết tâm ý của bọn họ sẽ không thay đổi.
- Ngu ngốc a!
- Đáng buồn a!
- Nửa đời là Hoàng đế tốt, lại là anh danh hủy hết! (anh danh: danh tiếng rạng rỡ)
- Xem ngươi đã sợ thành bộ dáng gì.
- Ta thà rằng tự sát, treo đầu ta ở thành cao Thượng Đô, để ta xem vương triều Đại Yến diệt vong như thế nào.
Trong tiếng bi thương liên tục, có kiếm quang trong tay Cơ Đan bay lên, đầu gã rời khỏi thân thể, theo máu tươi nhảy lên.
Mặc dù gã đã chết, nhưng gã vẫn mở to đôi mắt của mình, nhìn chằm chằm.
Mấy tên tướng lĩnh cúi đầu, không dám nhìn thẳng ánh mắt gã, chỉ dùng vải cuộn lại, bao bọc kín toàn bộ đầu gã.