Đông thành.
Một trong những biên thành của Yến cảnh, cách Tần cảnh xa nhất.
Một mật thư từ biên giới giao chiến với Tần cảnh truyền đến nơi này.
Trong một tòa Hành cung được cấp tốc xây dựng ở đây, Yến đế khóc ra tiếng khi mở phong thư mật này ở trong đại điện trống trải.
Phong thư mật này ghi lại tất cả lời nói của Cơ Đan trước khi chết.
Nguyện vọng trước khi chết của Cơ Đan không thể thực hiện được, đầu gã sẽ được đưa đến Trường Lăng, dâng lên trước mặt Nguyên Vũ.
Mệnh lệnh giết chết Cơ Đan cầu hòa đích thật là do Yến đế ban xuống, song từ sau khi hạ xong Hoàng mệnh, tâm tình của tên Đế vương cường đại ngày xưa này đã bị đạo mệnh lệnh của chính mình phá hủy, ngày đêm y rơi vào trong dày vò, cho đến khi chính thức nhận được tin Cơ Đan chết, tâm tình của y rốt cục hoàn toàn không khống chế được.
Trong tất cả con trai của y, Cơ Đan vốn là người y yêu thương nhất.
Trong tiếng khóc rống, vị Đế vương này hy vọng Cơ Đan ở trên trời có linh có thể tha thứ cho y.
Rõ ràng quân Tần đã không để ý đến vương triều Đại Tề, mà chỉ muốn toàn lực diệt Yến trước.
Trận chiến tranh này đối với vương triều Đại Yến mà nói, rất cần thời gian thở dốc.
Cho dù trong khoảng thời gian này phải trả giá khiến người ta thống khổ và nhục nhã, cho dù vương triều Đại Yến biểu hiện thần phục, có lẽ khi chiến tranh giữa Ba Sơn Kiếm Tràng và Nguyên Vũ bắt đầu, kết quả sẽ rất khác.
Mấy ngày nay, khi tin Tức Trịnh Tụ rơi vào tay Ba Sơn Kiếm Tràng truyền đến, kỳ thật gã đã cho rằng Ba Sơn Kiếm Tràng cuối cùng sẽ thắng được trong cuộc chiến với Nguyên Vũ.
Chỉ là trong lúc vô cùng dày vò, y cũng không nghĩ tới, mình và vương triều Đại Yến có thể thu nhận được sự thông cảm của Ba Sơn Kiếm Tràng hay không.
Hiện tại suy nghĩ tràn ngập trong lòng y chính là, mặc kệ như thế nào, vẫn tốt hơn là bị Nguyên Vũ trực tiếp tiêu diệt.
- Ta biết sai rồi, ta đã trả giá bằng đứa con trai mình yêu quý nhất, sau này Ba Sơn Kiếm Tràng các ngươi muốn cái gì, vương triều Đại Yến chúng ta cũng sẽ tận lực phụ trợ.
Lúc này cho dù đang khóc rống, trong đầu y còn vang lên thanh âm như vậy.
Thế nhưng đó chỉ là ý tưởng của riêng gã.
Ý tưởng của một người, cũng được gọi là một bên tình nguyện.
- Hổ dữ còn chưa ăn thịt con, ngươi ngay cả mèo khóc chuột giả từ bi cũng không phải.
Một thanh âm tràn ngập trào phúng này vang lên ở trong cung điện tĩnh mịch vốn trừ y ra không còn bất kỳ người nào khác.
Tiếng khóc dừng lại.
Thân thể Yến đế khẽ run rẩy, gã khó có thể tin nhìn thấy, có một thiếu nữ mặc y phục màu xanh ở trong bóng tối trên mái hiên rơi xuống, vẻ mặt châm chọc nhìn y.
- Ngươi rốt cuộc sợ chết đến mức nào?
Thiếu nữ này khinh bỉ nhìn y, vẻ mặt nói chuyện tựa như không phải ở trong Hành cung của Yến đế, mà là ở bên ngoài đường lớn, không kiêng nể gì cả:
- Quân đội của ngươi còn đang dây dưa với quân Tần ở biên cảnh, nhưng ngươi cũng đã chạy trốn đến phía bên kia đất Yến, nếu quân Tần tiếp tục đi tới, chẳng lẽ ngươi còn định chạy trốn ra ngoài Yên cảnh các ngươi, đưa thân cho những bộ lạc man di kia sao? Sớm biết như thế, ngươi vì sao không sớm cầu hòa với những bộ lạc man di kia, không bằng trực tiếp cưới một nữ tử man di làm Hoàng hậu?
- Ngươi là ai?
Yến đế rốt cục phục hồi tinh thần lại, quát ra tiếng.
Thiếu nữ áo xanh vẫn vẻ mặt khinh thường thần thần sắc của gã, cực kỳ đơn giản nói:
- Tịnh Lưu Ly.
- Thiên tài của Mân Sơn Kiếm Tông kia?
Yến đế ngẩn người, trong đầu y vẫn có chút mơ màng. Thế nhưng bất kể việc đã sớm có tên thiên tài đệ nhất của Mân Sơn Kiếm Tông, hay là chuyện giết chết Lý Tư kia, đều làm cho cái tên này cũng không xa lạ, nhưng một Tu hành giả Trường Lăng như vậy đối với y mà nói lại cực kỳ xa xôi, hơn nữa cứ đột ngột xuất hiện ở trước mặt y như vậy, có vẻ quá không chân thật.
- Ta tới giết ngươi.
Tịnh Lưu Ly lại tựa như ngại quá nhiều phiền toái, trực tiếp nhìn y nói.
- Giết ta?
Lúc này thần chí Yến đế đích xác có chút vấn đề, y cũng không hề hỏi vì sao Tịnh Lưu Ly muốn giết mình trước tiên, hoặc là tìm kiếm kế sách ứng phó, mà chỉ theo bản năng hỏi:
- Ta đã đáp ứng điều kiện của Nguyên Vũ, người Tần các ngươi cũng nên thủ tín lui binh chứ, sao ngươi có thể tới giết ta?
Câu hỏi như vậy đâu giống như lời nói của một vị Đế vương đăng cơ đã lâu, rõ ràng giống như lời nói của một học sinh mới tu hành đang gặp phải kinh hãi.
- Ngươi rốt cuộc là bị dọa vỡ lá gan, hay là bản thân ngu ngốc như vậy?
Tịnh Lưu Ly nhịn không được cười lạnh:
- Nếu không ngươi lại khóc thêm một trận nữa? Nguyên Vũ có khi nào giữ lời hứa đâu, hắn đang từng ký kết minh ước với các ngươi ở Lộc Sơn Hội Minh, nhưng khoảng cách hắn đánh Sở mới đây đã qua bao lâu? Huống chi cho dù hắn thật sự lui quân, vậy có quan hệ gì với ta, ta cũng không phải nhận lệnh của hắn đến giết ngươi.
- Chẳng lẽ là Ba Sơn Kiếm Tràng?
Sắc mặt Yến đế trong nháy mắt trở nên tái nhợt không gì sánh được, không có một tia huyết sắc.
- Không liên quan gì đến Ba Sơn Kiếm Tràng.
Tịnh Lưu Ly lắc đầu:
- Ta muốn giết ngươi chỉ là bởi vì ta muốn giết ngươi, hơn nữa sau khi giết ngươi, vương triều Đại Yến hẳn là sẽ loạn nhanh hơn một chút.
Yến đế có chút không biết nói gì.
Y nhìn thiếu nữ bình tĩnh mà lại hợp tình hợp lý này, không cách nào hiểu được chuyện này có chỗ tốt gì đối với nàng.
Vẻ mặt mờ mịt như vậy của y chỉ làm cho vẻ mỉa mai trên khóe miệng Tịnh Lưu Ly càng thêm nồng đậm.
- Thật sự là một tên ngu xuẩn, chẳng lẽ ngươi cho rằng tất cả mọi người đều giống như ngươi sao?
Nàng nhìn vị Đế vương đã hoàn toàn mất đi vinh quang này, nhẹ nhàng nói ra một câu.
Lúc này Yến đế mới thực sự hiểu được chuyện sắp xảy ra, y run giọng nói:
- Sao ngươi có thể vào đây, mặc dù ngươi có thể giết ta, nhưng ngươi có thể thoát được sao?
Tịnh Lưu Ly nhíu mày:
- Ngươi đã sớm bị Nguyên Vũ dọa vỡ lá gan, cho nên chính ngươi cũng không ý thức được, Tu hành giả chân chính có chút dùng được đều đã bị ngươi phái đi theo dõi những tướng lĩnh mà ngươi cảm thấy có khả năng sẽ tạo phản bởi vì mệnh lệnh lần này của ngươi, cho nên trong Hành cung của ngươi hiện tại cũng chỉ còn lại có một ít phế vật giống như ngươi mà thôi.
Nàng đã mất đi kiên nhẫn, cực kỳ chán ghét đối với vị Đế vương đã hoàn toàn mất đi tâm trí này.
Cho nên sau khi nói xong câu đó, nàng không muốn nói thêm bất kỳ lời nào nữa.
Một đạo kiếm ý kiêu ngạo cao tuyệt theo nàng nhướng mày phun ra từ trên người nàng.
Trái tim Yến đế đập nhanh không thôi, y theo bản năng hô nhẹ một tiếng, cả người lui về phía sau với tốc độ kinh người.
Y cũng là Tu hành giả cường đại, nhưng đã sớm không còn chiến ý, chỉ muốn chạy trốn mà thôi.
Tịnh Lưu Ly chỉ hơi híp mắt.
Ánh mắt của nàng tràn ngập trào phúng.
Nàng không hề thực sự xuất kiếm.
Một đạo kiếm quang màu đỏ son, giống như độc xà lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở phía sau Yến đế.
Khi Yến đế có cảnh giác, chính y cũng đã không kịp thu thế, đụng vào đạo kiếm quang này.
Đạo kiếm quang này âm hiểm đến cực điểm, đồng thời cũng cực kỳ ổn định, đâm vào từ sau gáy Yến đế, lộ ra giữa hai hàng lông mày.
Chỉ là trong nháy mắt này, một màu đỏ tươi hiện ra từ giữa hai hàng lông mày của Yến đế, y liền lập tức chết đi.
Thích khách Mục Hồng Yên mạnh nhất dưới trướng Lý Tư xuất hiện sau kiếm quang.
Cô lặng yên thu kiếm, hơi khom người hành lễ đối với Tịnh Lưu Ly, giết chết một gã Đế vương, đối với nàng mà nói lại không khác gì giết chết một Tu hành giả tầm thường.
Nhưng mà đối với nàng và Lý Tư mà nói, giết một người như vậy, còn quan trọng hơn so với giết chết trăm vạn người.