Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 867 - Q8 - Chương 195: Sau Đó Thì Sao

Q8 - Chương 195: Sau đó thì sao Q8 - Chương 195: Sau đó thì sao

Một giọt máu tươi nhỏ xuống từ thanh kiếm của Mục Hồng Yên.

Thanh âm một giọt máu tươi nhỏ trên mặt đất rất nhỏ, nhưng ở trong tai cô và Tịnh Lưu Ly lại rất rõ ràng.

- Là bởi vì khẩn trương, hay là người này tương đối trọng yếu đối với ngươi?

Tịnh Lưu Ly nhìn giọt máu tươi rơi trên mặt đất, nhẹ nhàng hỏi. Mặc dù những Tu hành giả vương triều Đại Yến bị dẫn dắt bên ngoài điện có thể trở về bất cứ lúc nào, nhưng dường như nàng cũng không có ý định vội vàng rời đi.

Từ khi cùng nhau rời khỏi Tần cảnh đến bây giờ đã qua nhiều ngày như vậy, nàng sớm đã quen thuộc với nữ thích khách cường đại bên người Lý Tư này.

Trước kia Mục Hồng Yên xuất kiếm sẽ không lãng phí nửa phần lực lượng.

Bởi vì cô chỉ bình tĩnh giết người, thu hoạch tính mạng, chỉ cần xác định đối phương tử vong, mà không phải là trút giận, vốn không cần lo lắng đối phương chết có đẹp hay không, hoặc có đủ thê lương hay không.

Tiết kiệm khí lực đối với thích khách mà nói, có lẽ sẽ phải dùng để cho hành trình chạy trốn sau đó.

Mà Tịnh Lưu Ly xem ra, một kiếm mà Mục Hồng Yên giết chết Yến đế này quá mức tùy ý, dùng sức quá mạnh, không giống phong cách của cô trước kia.

- Mấy ngày nay tu vi của ngươi tiến cảnh rất nhanh, hoặc do ta hiểu rõ ngươi chưa đủ, trước kia tu vi tiến cảnh cũng luôn nhanh như vậy, nhưng ta dần dần hiểu rõ nguyên nhân.

Mục Hồng Yên mặt không chút thay đổi thu hồi kiếm, lắc đầu,

- Là do ngươi hoàn toàn tuân theo suy nghĩ cùng cảm thụ của chính mình, ngươi thậm chí không thèm quan tâm rất nhiều điển tịch tu hành nói như thế nào, ngươi cũng chỉ dựa theo cảm nhận của bản thân để làm theo. Ngay cả chân nguyên lưu động, ngươi cảm thấy thế nào là đúng thì sẽ làm y theo như thế, hoàn toàn chính là dựa vào suy nghĩ của chính ngươi, hoàn toàn không thèm để ý điển tịch giảng giải. Nhìn ngươi một đường tu hành, ta một mực hoài nghi, nếu không dựa theo điển tịch công pháp tu hành cùng với kinh nghiệm tiền bối mà làm như ngươi, chẳng lẽ ngươi không sợ tẩu hỏa nhập ma, cho dù tạo thành ảnh hưởng bất lợi đối với ngũ khí trong cơ thể ngươi, ảnh hưởng đến công năng nội phủ của ngươi sao?

- Nhưng sự thật chứng minh ngươi đúng.

Nhìn Tịnh Lưu Ly lạnh nhạt, Mục Hồng Yên nhịn không được lại lắc đầu:

- Về sau ta nghĩ rõ, loại chuyện tu hành này giống như học chữ, tùy theo tài năng đến đâu mà dạy, thân thể mỗi người đều không giống nhau, kinh nghiệm của những tiền bối kia cũng không có gì không đúng, nhưng đó đều là cảm thụ trong tu hành của bọn họ. Mà loại trực giác này của ngươi, lại là thân thể của ngươi cùng điều cần thiết trong tu hành. Nếu hoàn toàn dựa theo điển tịch giảng giải cùng kinh nghiệm tiền bối, chỉ sợ phải đi không ít đường vòng.

- Sau đó thì sao?

Tịnh Lưu Ly nhìn cô, hỏi ngược lại.

- Ta không cố ý khống chế lực đạo của một kiếm này, có lẽ dựa theo ta xuất kiếm như lúc thông thường, lực đạo một kiếm này là dùng sức quá mạnh một chút.

Mục Hồng Yên không cảm thấy cuộc đối thoại về một kiếm này ở nơi giết vua nguy cơ tứ phía hiện tại rất nhàm chán, mà chỉ nghiêm túc nói:

- Nhưng sau khi đâm xong một kiếm này, ta lại cảm giác mình dùng sức ít hơn so với bình thường, trái lại tiết kiệm càng nhiều khí lực. Thì ra trước kia mất càng nhiều khí lực, là dùng vào việc cẩn thận khống chế thân thể của mình.

- Khống chế máu thịt thân thể của mình ít phát lực, ngược lại sẽ tiêu hao không ít khí lực để khống chế, tâm thần cũng vậy.

Trên mặt Mục Hồng Yên hiện lên một tầng thần khí cổ quái:

- Trước khi chết Thừa tướng Lý Tư đã từng nói, nếu muốn biết chuyện xưa của ngài, liền đi Tam Hòe đường ở Trường Lăng xem một chút, nhưng lúc chúng ta rời khỏi Trường Lăng đã từng đi qua, đó là một nơi rất bình thường, khi còn bé ngài từng ở đây một đoạn thời gian, từng trồng ba gốc cây hòe, ngoài ra không có gì cả, hỏi lại tất cả mọi người lúc đó, tra xét tất cả mọi ngóc ngách cũng không phát hiện bất kỳ điểm nào khác. Lúc rời khỏi Trường Lăng ta vẫn không nghĩ ra, nhưng một đường cùng ngươi tới đây, ta rốt cục lại hiểu rõ. Trong mắt người Tần, cây hòe giống quỷ, trồng trong viện là không tốt, nhưng ngài ấy lại không quan tâm. Có lẽ sau đó ngài đã phản loạn Lý gia, diệt một nhà này, vốn cũng không có nguyên nhân đặc biệt, ngài muốn làm như vậy, cảm thấy làm vậy là đúng, cho nên ngài cứ làm. Giống như ngươi bây giờ, ngươi thân là người Tần, cảm thấy để cho Tần diệt các vương triều khác là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ngươi muốn làm, vậy cứ thẳng thắn mà làm.

- Cho nên thiên phú tu hành của Thừa tướng Lý Tư rất bình thường, nhưng ngài vẫn có thể trở thành một trong những Tu hành giả mạnh nhất Trường Lăng, mà thiên phú của ngươi cực cao, tốc độ tu hành cũng sẽ nhanh hơn.

- Sau đó thì sao?

Tịnh Lưu Ly nhìn thẳng ánh mắt cô, tựa như nhìn thấu tất cả suy nghĩ trong lòng cô lúc này:

- Ngươi còn muốn làm gì nữa, là muốn dứt khoát giết Tề đế sao?

Mục Hồng Yên đột nhiên nở nụ cười.

Rất hiếm khi thấy cô cười.

- Có một số việc sau khi suy nghĩ rõ ràng, làm lặp đi lặp lại sẽ cảm thấy không có ý nghĩa, không có ý nghĩa dẫn đến không muốn làm, không muốn thì sẽ không làm nữa.

- Không sai lệch lắm.

Cô quay đầu nhìn thoáng qua cửa điện, lại nói một câu này.

Cũng không biết chuyện không sai lệch mà cô nói là gì, là chỉ bây giờ gần như là thời gian rời đi chuẩn xác, hay là còn có ý nghĩa sâu xa khác.

- Vậy xin từ biệt?

Tịnh Lưu Ly nhìn ra tâm ý của cô lúc này, cũng nhịn không được sinh ra chút hiếu kỳ,

- Ngoại trừ loại chuyện thích khách rốt cuộc đã khiến ngươi chán ghét, việc ngươi muốn làm bây giờ là cái gì?

- Ta muốn đi du lịch một cách thoải mái nhất, ta còn muốn thuận tiện dạy người tu hành. Tùy tiện nhìn thấy một vài cô gái đáng thương như ta khi còn bé, hoặc là nam hài cũng được, ta sẽ dốc hết lòng dạy cho bọn họ thủ đoạn tu hành của mình. Mặc kệ tư chất của bọn họ, cũng mặc kệ tương lai bọn họ có thể trở thành người như thế nào.

Mục Hồng Yên nhẹ nhàng cười,

- Ta không muốn tham dự tranh đấu giữa những Tu hành giả đỉnh cao các ngươi và các vương triều trong thiên hạ, khả năng vô hạn của những tiểu nhân vật này ở rất nhiều năm sau có lẽ còn có thể làm cho ta cảm thấy rất thú vị, sẽ có rất nhiều chuyện thú vị phát sinh, để cho ta nghe được.

- Thực sự có chút ý tứ.

Tịnh Lưu Ly nhíu mày, chân thành tán thưởng một câu.

Gần như tất cả tông môn tu hành đều sợ đối thủ biết bí mật của mình, thủ đoạn tu hành đều giữ kín mà không nói ra, điển tịch độc môn cũng không được truyền ra ngoài, nữ thích khách hiếm khi có địch thủ ở trong Thất Cảnh này, thủ đoạn tu hành của cô đương nhiên lợi hại hơn nhiều so với thủ đoạn của tông môn bình thường.

Nếu không xem thủ đoạn như vậy trân quý mà truyền thụ ở khắp nơi, tương lai có lẽ thực sự sẽ có rất nhiều chuyện thú vị phát sinh.

- Như vậy cũng tốt.

Khi bóng dáng Mục Hồng Yên biến mất trong điện, Tịnh Lưu Ly im lặng lẩm bẩm:

- Người xem rời đi, cuối cùng càng ít người có thể bị ảnh hưởng, mọi chuyện sẽ càng đơn giản.

......

- Thật sự không bao giờ đi theo con đường bình thường.

Ngồi trong một chiếc xe ngựa cực kỳ xa hoa ở Yến cảnh, Tạ Trường Thắng cười nhạo một tiếng khi nhận được một phong thư mật từ Đông thành, làm ra một câu bình luận như vậy.

Sau đó gã trực tiếp nhìn Ngô Quảng ngồi đối diện với mình, tiện tay ném phong mật tín này qua,

- Nơi càng loạn càng có sinh ý, vốn đã đủ loạn, tiếp theo sẽ càng loạn, Tịnh Lưu Ly vậy mà trực tiếp ám sát Yến đế.

Biểu tình Ngô Quảng không giống vẻ mặt như chứng kiến cái chết của một người qua đường của Tạ Trường Thắng, hô hấp của y hơi dừng lại, ngón tay đều khẽ chấn động vì khiếp sợ.

- Giết Cơ Đan chính là váng đầu, Yến bị diệt đã không xa, hiện tại ngay cả bản thân cũng bị giết, Yến bây giờ sắp diệt, kế tiếp nước Tề cũng không chống đỡ được bao lâu.

Vẻ mặt Tạ Trường Thắng vẫn không thèm để ý như trước, như có điều suy nghĩ gõ trán mình, lẩm bẩm:

- Sau đó thì sao? Tần diệt hai nước Yến, Tề, làm tâm ý của Tịnh Lưu Ly thỏa mãn, giống như làm ăn sẽ luôn có mục đích cuối cùng, nàng còn trẻ, đương nhiên còn có mục đích phía sau.

Ngô Quảng hít sâu một hơi, bình phục cảm xúc khiếp sợ,

- Nàng sẽ không thật sự đứng về phía Nguyên Vũ, đối phó Đinh Ninh?

- Người bình thường có thể nghĩ như vậy, nhưng ta lại nghĩ theo hướng khác.

Tạ Trường Thắng nở nụ cười:

- Nàng cũng không phải bây giờ mới biết mình không bằng Đinh Ninh, lúc học tập cùng Đinh Ninh ở Trường Lăng, nàng liền cảm thấy Đinh Ninh mạnh hơn rất nhiều so với nàng, nhưng lúc ấy nàng cũng không muốn so kiếm cùng hắn, theo ta thấy trong đầu nàng lúc ấy không có ý định tranh thắng bại cùng Đinh Ninh.

Ngô Quảng nhíu mày, không hề phản bác, nhưng y cũng không cảm thấy lời nói của Tạ Trường Thắng là đúng.

Bất cứ người nào, bất kỳ ý tưởng gì đều sẽ thay đổi theo thời gian.

- Sau đó thì sao?

Thế nhưng Tạ Trường Thắng cũng đã gõ cửa sổ xe ngựa một bên,

- Người như nàng, mục đích sau cùng, điều hứng thú nhất là muốn làm cái gì?

Bình Luận (0)
Comment