Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 868 - Q8 - Chương 196: Nguyện Vọng Cuối Cùng

Q8 - Chương 196: Nguyện vọng cuối cùng Q8 - Chương 196: Nguyện vọng cuối cùng

Khó phỏng đoán nhất là lòng người.

Càng là người không tầm thường, càng không thể nào biết ý nghĩ chân chính trong lòng họ.

Lâm Chử Tửu đang nấu rượu.

Thiên Lang sơn là một trong những cửa biển của quận Giao Đông, tên mặc dù cực kỳ hoang dã, nhưng là cảnh quan đẹp nhất của quận Giao Đông.

Nơi này có tạo hóa được trời ưu ái, đối diện hướng đông nam có ba tòa hải đảo, một tên Bàn Quy, một tên Thiên Xung, một tên Định Hải. Ba tòa hải đảo này ngăn cản gió biển đối diện với Thiên Lang sơn, cho nên núi này bốn mùa quanh năm đều không có gió lớn.

Từ khi quý tộc Trịnh thị nắm giữ quận Giao Đông tới nay, rất nhiều biệt viện u tĩnh trên Thiên Lang sơn đều được quý tộc Trịnh thị độc chiếm, hoặc dùng để tu hành, hoặc dùng để tĩnh dưỡng.

Tiểu viện nơi Lâm Chử Tửu ở có tên là Quan Tinh các, là nơi cao nhất của Thiên Lang sơn, có thể nhìn xa nhất, gần đó nhất là bến cảng yên bình có sắc thái đậm nhạt không đồng nhất dưới ánh mặt trời, xa xa có thể nhìn thấy sóng biển bao la hùng vĩ.

Tuyệt vời nhất là vào đêm sao, Tinh vực trên bầu trời như mộng như ảo, rất nhiều Tinh hà ở nơi khác không thấy được hình thành ngân sa tráng lệ ở trên bầu trời nơi này. (ngân sa: dải cát bạc)

Năm đó, tất cả mọi người ở Ba Sơn Kiếm Tràng đều thích uống rượu.

Nước càng uống càng lạnh, nhưng rượu càng uống càng ấm.

Thế nhưng trong đám người năm đó, luận yêu rượu và tửu lượng, vẫn là Lâm Chử Tửu đệ nhất.

- Ngươi không biết, năm đó khi Vương Kinh Mộng mới vào Trường Lăng, thực ra cũng không thích uống rượu, hắn cảm thấy rượu mạnh quá xông, rượu vàng quá ấm, thích uống nhất ngược lại là rượu gạo ngọt như nước đường.

Ấm rượu trên bếp nhỏ trước người Lâm Chử Tửu là rượu vàng, y nhìn Trưởng Tôn Thiển Tuyết ngồi đối diện, cười cười nói về chuyện trước kia:

- Sau này quen biết chúng ta, bị ta nói mấy lần, hắn nói xuất kiếm cần thanh tỉnh tuyệt đối, ta nói xuất kiếm cần tùy theo tâm ý, tiêu sái không kiềm chế được. Về sau hắn cảm thấy có lý, kiếm kỹ tăng nhanh, nhưng vẫn luôn không thích loại rượu mạnh đốt cổ họng, vẫn luôn thích thanh đạm, lại thuần hậu thơm ngọt một chút. Ta cũng nhớ rõ năm đó ngươi không hề uống rượu, thậm chí ngay cả mùi rượu cũng không thích ngửi thấy, không ngờ vậy mà lại mở một quán rượu ở Trường Lăng.

- Bởi vì ta đã hối hận.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết xách bình rượu rót cho mình và Lâm Chử Tửu một chén, màu rượu như hổ phách, bay lên một ít mùi hoa quế vừa mới rắc vào, nàng nhẹ nhàng cười cười:

- Vốn ta cực kỳ hận hắn, nhưng khi nghe hắn chết trận ở Trường Lăng thì lại không biết cảm xúc như thế nào, nghĩ cuối cùng vẫn do năm đó mình không bỏ được tư thái thiên kim, ta cũng cẩn thận nghĩ tới, so sánh qua mình với Trịnh Tụ, cảm thấy sự khác biệt lớn nhất giữa ta và ả là năm đó ả làm gì cũng hòa hợp với các ngươi, cùng nhau uống rượu, cùng nhau hành quân, cùng nhau chinh chiến, kỳ thật sau này ta lại hối hận, thực ra mình cũng muốn tùy ý say rượu một trận, ít nhất còn có chút hồi ức, ít nhất còn tốt hơn so với chỉ biết rụt rè. Ta mở tiệm rượu ở Ngô Đồng Lạc, học ủ rượu giống như hắn năm đó, cũng không khỏi ảo tưởng, nếu năm đó ta có thể thay Trịnh Tụ ở bên cạnh hắn, có lẽ mọi chuyện có thể thay đổi, nhà ta sẽ không bị diệt, mà hắn cũng sẽ không chết.

Lâm Chử Tửu uống một hơi cạn sạch, cười cười, trong nụ cười tràn ngập cảm khái.

Người nào biết tương lai lại phát sinh những chuyện này?

- Ngươi thật sự không muốn nhìn Trịnh Tụ hiện tại, nghe rốt cuộc ả muốn nói cái gì?

Y cúi đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một chiếc thương thuyền đang từ trên cửa con sông lớn lướt về phía nơi này.

Chiếc thương thuyền kia không khác gì thương thuyền tầm thường của quận Giao Đông, nhưng bất kể y hay là Trưởng Tôn Thiển Tuyết đều rất rõ ràng, Trịnh Tụ đang ở trong thương thuyền kia.

- Ta cũng từng nghĩ tới việc mỉa mai trước mặt ả, nhưng tự hiểu rằng sẽ không chiếm được cảm giác vui vẻ gì, ngược lại càng thấy ả càng thêm căm hận, ngược lại tự ghét bỏ chính mình.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết lắc đầu.

Lâm Chử Tửu nhìn nàng, nhịn không được cất tiếng cười rộ lên.

Mặc kệ qua bao nhiêu năm, tinh thần, tính khí của con người dường như rất khó để thay đổi.

......

Điểm đến của thương thuyền chính là Lâm Thủy Hiên dưới chân Thiên Lang sơn.

Đinh Ninh đang ở trong một gian lương đình Lâm Thủy Hiên gần bến tàu nhất, nhìn chiếc thương thuyền này lướt đến.

So sánh với lần gặp lại trước đó, lần gặp này kết cục đã định, càng gợi lên chuyện cũ trong lòng rất nhiều người.

Rất ít người thực sự tin vào số phận.

Nhưng nhìn chiếc thương thuyền này cập bến, Đinh Ninh vẫn không nhịn được nghĩ đến, tựa như ở nơi sâu xa còn có ý trời.

Ở Trường Lăng ngày xưa, hắn và Trịnh Tụ là thần tiên quyến lữ mà ai cũng hâm mộ, nhưng hắn lại không có lần nào bầu bạn với Trịnh Tụ du lịch quận Giao Đông.

Cố ý vô tình, đều đã là chuyện nghĩ lại mà kinh, hóa thành nước chảy về đông.

- Còn có cái gì không buông xuống được?

Sau khi Thân Huyền đưa Trịnh Tụ vào lương đình này, sau đó rời khỏi nơi đây, Đinh Ninh nhìn Trịnh Tụ thay áo trắng, quấn khăn che đi vết sẹo trên mặt, hắn mở miệng nói một câu này. Điều này xuất phát từ trái tim, muốn nói với chính mình, đồng thời nói với Trịnh Tụ.

Gió biển nhẹ nhàng thổi tới, thổi qua tấm màn lụa màu trắng treo trên lương đình, Trịnh Tụ ngồi ở trước người Đinh Ninh, nhất thời không trả lời.

- Không yêu thì khó sinh hận, ngươi cũng không hề thật sự yêu hắn, ngươi chỉ yêu chính mình.

Đinh Ninh khẽ nhíu mày, hắn nhìn mặt mày đối phương đã có vẻ cực kỳ xa lạ trong mắt mình, ngữ khí cũng nhẹ nhàng như gió biển,

- Nếu ngươi muốn đánh với hắn một trận, chúng ta đương nhiên sẽ vui lòng nhìn thấy, thậm chí cầu còn không được, thế nhưng vì sao ngươi lại muốn làm như vậy?

- Năm đó chọn ngươi không chọn hắn, là bởi vì không cam tâm, không cam lòng sau này trở thành nữ tử bình thường vĩnh viễn đứng ở phía sau ngươi, sinh con nuôi con, hơn nữa kinh nghiệm tu hành ở quận Giao Đông làm cho ta hiểu được, ngươi không xuống tay với người khác, người khác sẽ xuống tay với ngươi. Nếu muốn sinh tồn, cũng chỉ có thể không ngừng xuống tay diệt trừ những đối thủ có uy hiếp đối với ngươi. Trong tiềm thức của ta tự nhiên cũng rất lo lắng, nếu như ở cùng một chỗ với ngươi, tương lai vẫn có thể bị người khác diệt trừ hay không. Nếu đến nơi cao nhất, ngược lại chỉ làm người bình thường, vậy cả đời này có ý nghĩa gì.

Thanh âm có chút trống rỗng của Trịnh Tụ chậm rãi vang lên:

- Hiện tại ta cũng bởi vì không cam lòng, trước kia ta chỉ muốn đạt được mục đích, vì mục đích mà vứt bỏ vui buồn của cá nhân, nhưng cuối cùng không cách nào đạt được mục đích, ta lại phát hiện bản thân cực kỳ chán ghét hắn. Không hỏi quá khứ, ít nhất là bây giờ, so sánh ngươi và hắn thì ta lại ghét hắn nhiều hơn. Nếu ta đã không thể thắng trong tranh đấu với các ngươi, vậy giữa ngươi và hắn, ta cũng không muốn hắn thắng.

Đinh Ninh hít sâu một hơi.

Hắn đã không muốn dùng lời nào để đánh giá.

Bởi vì hắn không trải qua quá trình tu hành của quận Giao Đông, không cách nào đặt mình vào vị trí, liền không có tư cách bình luận Trịnh Tụ đi ra từ quận Giao Đông năm đó.

Trịnh Tụ cũng đã nói tiếp:

- Hơn nữa mấy năm nay ta cho rằng ngươi chắc chắn đã chết đi, trong lòng vẫn tồn tại một ý nghĩ chính là, nếu ta thật sự đánh nhau với hắn đến chết, vậy rốt cuộc ai sẽ thắng? Ta rất muốn thử.

- Nếu đây là nguyện vọng cuối cùng của ngươi, ta có thể giúp ngươi hoàn thành.

Đinh Ninh ngẩng đầu không nhìn nàng nữa,

- Bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi có thể làm như thế nào, mà ta có thể làm thế nào để giúp ngươi.

Sau khi hơi dừng lại một lát, Đinh Ninh tiếp tục bình tĩnh nói:

- Hơn nữa ta cũng phải cam đoan không có gì bất ngờ xảy ra, sau một trận chiến giữa ngươi và hắn, bất kể hắn thắng hay là ngươi thắng, ngươi đều phải chết đi, rời khỏi thế gian này.

Bình Luận (0)
Comment