Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 869 - Q8 - Chương 197: Sống Không Luyến Tiếc

Q8 - Chương 197: Sống không luyến tiếc Q8 - Chương 197: Sống không luyến tiếc

- Xem như là bảo lưu tôn nghiêm cuối cùng vì ta sao?

Trịnh Tụ im lặng một lát, hỏi.

Đinh Ninh cũng trầm mặc một lát, nói:

- Ngươi có thể nghĩ như vậy.

- Đây đại khái là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt trên thế gian này.

Trịnh Tụ im lặng nhìn hắn, chậm rãi nói:

- Ngươi không muốn nói gì với ta nữa?

Đinh Ninh lắc đầu, cực kỳ bình tĩnh và đơn giản nói:

- Không muốn.

- Mặc kệ ngươi có muốn hay không, ta có thể nói cho ngươi biết, nếu như còn có cơ hội một lần nữa, ở giữa Nguyên Vũ và ngươi, ta nhất định sẽ lựa chọn ngươi.

Trịnh Tụ cũng cực kỳ yên lặng nói.

- Nếu có cơ hội một lần nữa, ta sẽ không lựa chọn ngươi.

Đinh Ninh nhìn thẳng ánh mắt nàng, nghiêm túc nói.

Lương đình này hoàn toàn yên tĩnh lại.

Oán hận mãnh liệt nhất đến cuối cùng, thường là đối mặt nhau mà không nói nên lời, không muốn nói nhiều dù chỉ một câu dư thừa, một ý nghĩ cũng không muốn nhớ tới.

Tất cả mọi thứ đã được kết luận.

Tất cả đều không còn ý nghĩa.

Ánh mắt Trịnh Tụ rời khỏi gương mặt Đinh Ninh, nhìn về phía mặt biển mênh mông.

Ánh sáng phản chiếu trên mặt biển có chút chói mắt, làm cho lông mi của nàng không ngừng nhảy lên.

Nàng cũng từng đứng nơi đây, nhìn mặt biển như vậy, lúc ấy nàng nghĩ, mình đã chịu nhiều khổ sở, đã đi nhiều đường như vậy, đại dương liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối trước mặt chính là hành trình của nàng.

Một ngày nào đó, vương quốc thuộc về nàng, quân đội thuộc về nàng sẽ chinh phạt đến tận cùng thiên địa mà tầm mắt nàng không nhìn thấy.

Nhưng bây giờ, những gì nàng nhìn thấy là đường về của mình.

- Muốn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ta cũng rất đơn giản.

Nàng nhắm hai mắt lại,

- Đảo nổi căn cơ thực sự của quận Giao Đông đã rơi vào trong tay ngươi, trên đó có rất nhiều thứ ngươi đã biết tác dụng, nhưng có vài thứ ngươi lại không thể nào biết. Ta biết một loại phương thuốc, có thể luyện chế độc dược độc nhất thế gian, ngay cả Tu hành giả Bát Cảnh cũng không có khả năng ngăn cản, nhưng loại độc dược này có thể làm cho ta khôi phục tu vi trong một đoạn thời gian, thậm chí còn có thể mạnh hơn một chút. Loại thuốc này trong sách cổ ở quận Giao Đông gọi là Hồi Quang Phản Chiếu, còn gọi là Quy Hương. Rất nhiều năm trước đều được chuẩn bị cho ngư dân ra khơi, khi bọn họ gặp phải bão táp ở hải ngoại, tàu bị lật úp thể lực hao hết, bọn họ sẽ dùng loại độc dược này, rất nhiều người có thể chống đỡ vượt biển, bơi trở về bờ, gặp người nhà cùng người yêu một lần rồi mới chết. Hiện tại ta cũng đã gặp ngươi một lần cuối cùng, có một số lời mặc kệ ngươi có thích nghe hay không, mặc kệ ngươi có muốn nghe hay không, ta cũng đã nói xong, giờ chỉ xem ngươi có muốn Thanh Diệu Ngâm giúp ta luyện đan này hay không.

Đinh Ninh trầm mặc một hồi, nói,

- Ta sẽ để cho hắn luyện dược tính càng thêm mãnh liệt một chút.

Trịnh Tụ không nhìn hắn, nhưng lại vô cùng chân thành nói:

- Cám ơn.

----------

- Không ngờ sẽ chấm dứt nhanh như vậy.

- Ta cũng không nghĩ tới lại nhanh như vậy.

Ngay bên bãi đá cách tòa lương đình này không xa, có một người thợ hoa đang còn tỉa cắt nhánh hoa. Kéo trong tay gã rất độc đáo và toát lên một loại khí tức đặc biệt. Gã là Trương Thập Ngũ.

Mà ngay bên cạnh gã cách đó không xa, có một thiếu nữ mặc váy trắng ở bên đang không coi ai ra gì, gặm một khối bánh ngọt.

Nhìn bộ dáng thỏa mãn mà nhàn nhã của nàng, chỉ sợ rất ít người sẽ liên hệ nàng cùng Dạ Ty thủ uy chấn thiên hạ.

Nhìn cuộc đối thoại nhanh chóng kết thúc này, hai người đều nhịn không được bày tỏ quan điểm của mình.

- Đổi lại là ngươi thì sẽ như thế nào?

Dạ Sách Lãnh nhịn không được hỏi Trương Thập Ngũ một câu.

Trương Thập Ngũ nghiêm túc suy nghĩ một chút,

- Chỉ sợ ta sẽ tránh gặp mặt ả, có chuyện gì muốn nói với ta, chỉ sợ ta sẽ cho người ta truyền lại, ta sợ tự mình rối loạn tâm tình.

Dạ Sách Lãnh cười cười, nói:

- Xem ra hắn đã không sợ tâm tình mình loạn.

Trương Thập Ngũ cũng nở nụ cười,

- Đây cũng chính là chuyện Nguyên Vũ lo lắng nhất.

Nghiêm khắc mà nói, Dạ Sách Lãnh và Trương Thập Ngũ cũng không tính là quen biết, hai người ở Trường Lăng năm đó cũng không tính là Tu hành giả cùng thế hệ. Trương Thập Ngũ năm đó đã sớm thành danh ở Ba Sơn Kiếm Tràng, mà Dạ Sách Lãnh là Tu hành giả sau khi trải qua Vương Kinh Mộng dạy dỗ mới nhanh chóng trưởng thành, chính là hậu bối.

Trước đó hai người cũng chưa từng nói chuyện nhiều, nhưng hôm nay, Dạ Sách Lãnh cảm thấy gã là một đối tượng rất thích hợp để nói chuyện.

Trương Thập Ngũ không nhiều lời, nhưng rất chân thành.

- Ngươi cảm thấy Trịnh Tụ có khả năng chiến thắng Nguyên Vũ sao?

Nàng đã ăn xong bánh ngọt trong tay, vì vậy lại hỏi thêm một câu.

- Không dễ nói, nữ nhân điên cuồng lên sẽ không dễ đoán.

Trương Thập Ngũ nhìn nàng nói:

- Huống chi muốn ngăn cản Nguyên Vũ chạy càng khó hơn việc giết y, Nguyên Vũ là Bát Cảnh, nếu y xác định mình không cách nào chiến thắng, chỉ sợ sẽ chạy trốn trước tiến, vậy rất khó có thể giữ y lại. Một nhân vật như y, vạn nhất mất đi vương triều của mình, ai biết y sẽ làm ra chuyện gì. Biến thành loại người như chim cắt, ở bên ngoài chuyên môn ám sát chúng ta, đó mới là phiền toái chân chính.

- Hắn thật sự là chuyện gì cũng làm được.

Hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện làm với Nguyên Vũ, Dạ Sách Lãnh khẽ gật đầu,

- Cho dù thất bại trong trận quyết đấu công bằng, hắn cũng có thể không để ý đến thể diện.

- Tốt nhất chính là sống không có gì luyến tiếc, cảm thấy chạy trốn cũng không có ý nghĩa.

Cuối cùng Dạ Sách Lãnh nhìn tòa lương đình kia, lãnh đạm bổ sung một câu,

- Giống như Trịnh Tụ hiện tại.

- Đó là do ả tự tìm.

Trương Thập Ngũ cũng nói một câu đúng trọng tâm suy nghĩ trong lòng mình lúc bấy giờ,

- Khi bất hạnh đã chồng chất lên người, không nghĩ đến việc triệt để thoát khỏi loại bất hạnh này, lại tự oán cảm thấy đây là vận mệnh, còn muốn kéo dài loại vận mệnh này, thậm chí chuyển cho người khác, đây mới là bất hạnh chân chính.

......

Một con Đằng Xà bay lên từ một vịnh nào đó ở quận Giao Đông, nhanh chóng hóa thành một đám mây đen trên không trung.

Đám mây đen này bay trên không trung hồi lâu, hạ xuống một con sông hoang dã, nhưng Giao Long trong mây đen này lại đột nhiên cảm thấy sợ hãi cực độ, nguyên khí bên ngoài cơ thể chợt dao động kịch liệt.

Mây đen tán loạn, hình thành một trận mưa nhỏ rơi xuống.

Bên bờ sông hoang dã có mấy gian nhà gỗ, chỉ có thể xem như sạch sẽ, nhưng lại không được tính là tao nhã, cỏ dại hoa dại sinh trưởng một cách tùy ý.

Một thiếu nữ mặc quần áo vải thô tầm thường nhìn một mảnh đất trồng rau không ra ngô ra khoai gì cả, vô kế khả thi.

Đạm Đài Quan Kiếm theo mưa phùn đến đây, y vốn cũng là hậu duệ của đại thị tộc, lễ pháp nghiêm cẩn, nhưng nhìn thiếu nữ cùng mảnh đất trồng rau giống như từng bị chó gặm này, y nhịn không được cất tiếng cười to.

Ai có thể nghĩ đường đường là Triệu Tứ - Triệu Kiếm Lô, lại ngay cả một mảnh đất trồng rau cũng không làm được, đồ ăn trồng ra còn không đẹp bằng rau dại tự sinh.

Triệu Tứ nhìn tên Tông sư của Mân Sơn Kiếm Tông này, sửa sang sợi tóc, chỉ một mảnh đất trồng rau này:

- Đợi lát nữa mời ngươi uống canh rau.

- Vinh hạnh đến cực điểm.

Đạm Đài Quan Kiếm thu liễm ý cười, khom người hành lễ.

Triệu Tứ trở về phòng đốt lửa pha trà, nói:

- Lần này tới tìm ta là có chuyện gì?

- Mượn kiếm.

Đạm Đài Quan Kiếm nói ra chuyện Trịnh Tụ cùng Đinh Ninh gặp mặt.

- Ta mới vừa mới thu hồi kiếm bản mệnh từ trong tay ả không lâu, hiện tại lại muốn cho ả mượn. Chuyện này có chút buồn cười, nhưng nó rất thú vị.

Triệu Tứ nhẹ nhàng nở nụ cười,

- Nhưng nếu cho ả mượn đối phó Nguyên Vũ, nếu muốn mượn, vậy không ngại làm đến cực hạn, ngươi mang kiếm bản mệnh của ta tới cho sư huynh ta trước, sau đó lại giao kiếm bản mệnh cho Trịnh Tụ.

Bình Luận (0)
Comment