Đạm Đài Quan Kiếm uống canh rau, sau khi cảm ơn lần nữa, y mang theo kiếm bản mệnh của nàng rời đi.
Triệu Tứ vô kế khả thi nhìn ruộng rau tự sinh tự diệt, hóa ra phương diện ăn uống này cũng gian nan giống như lúc ban đầu học kiếm, xem ra không thể ăn chay nhiều, thanh đạm dựa theo khẩu vị mình thích, một đoạn thời gian rất dài sau này, nếu muốn tự cung tự cấp, còn phải giống như rất nhiều tu sĩ lui ẩn sơn lâm, dựa vào săn thú lấy thịt làm chủ.
Thế nhưng tựa như săn bắt chút thịt, đến chợ gần đó đổi chút rau củ thì cũng không phải là không thể.
Ai cũng sẽ không nghĩ tới, nhất là người Tần lại càng không nghĩ ra, đại nghịch Triệu Tứ của Triệu Kiếm Lô làm cho bọn họ kiêng kỵ nhất, ý nghĩ của nàng lúc này vậy mà rơi trên một mẫu ba phần đất trước mặt.
Người Tần cũng càng không nghĩ tới, đại nghịch Bạch Sơn Thủy từ lúc học kiếm bắt đầu đã không có chỗ ở ổn định, vậy mà cũng sẽ ổn định lại.
Dù sao cũng là người đã trải qua thời kỳ huy hoàng của Vân Thủy cung Đại Ngụy, Bạch Sơn Thủy không tùy hứng như Triệu Tứ.
Nàng chọn lựa kỹ càng nơi mình có thể sinh sống sau này.
Điểm dừng chân nàng lựa chọn là bên bờ Dung hồ của núi Tiểu Mộc.
Đây từng là lãnh địa của vương triều Đại Ngụy, hiện tại thuộc về Tần cảnh.
Nơi này có mấy thôn xóm cổ, vẫn chưa từng trải qua chiến loạn gì, cho nên nhà cửa tuy có chút xưa cũ, nhưng chỗ nghỉ ngơi đều rất hoàn chỉnh.
Đáng quý nhất chính là thôn xóm này không tập võ, không tu hành, toàn bộ đều là người đọc sách, ở bên ngoài đều là văn lại, dân phong cũng nho nhã.
Trên sườn đồi, bờ hồ đầu và cuối làng, những cây mơ và anh đào hoang dã tự nhiên đều đã rất già, có hương vị riêng.
Mấy thôn xóm này có quan lớn của vương triều Đại Ngụy ngày xưa, đương nhiên biết Bạch Sơn Thủy, bọn họ xuất lực giúp nàng mua một tòa viện sát hồ trong thôn, yên tĩnh nghỉ ngơi, hết sức tao nhã, ngay cả cầu bằng đá và gỗ gác trên mặt nước cùng với sân nhỏ xây dựng bên cạnh núi đá và cỏ trong hồ đều rất độc đáo, làm cho người ta thấy thoải mái.
Địa phương quá tốt làm cho người ta lười biếng.
Bạch Sơn Thủy một tay xách bầu rượu vươn người ra ngoài cửa sổ, gò má tựa vào mép cửa sổ.
Bầu rượu cũng là hồ lô già, mài đến mức tỏa ra màu đỏ tím.
Một dải ruy băng vàng tinh khiết sạch sẽ buông xuống, vòng qua cổ tay trắng nõn của nàng, phần đuôi ở trong hồ nước trong suốt thấy đáy lắc lư theo cổ tay nàng đong đưa, điểm lên từng gợn sóng.
Từ sau khi nàng đến, trong hồ có một số cá chép trắng ngày thường không nhìn thấy đã cảm nhận được khí tức chúng nó thích, thường xuyên xuất hiện, chơi đùa ngoài cửa sổ của nàng, đôi khi giống như một đứa trẻ ngây thơ, khẽ mổ ngón tay khi nàng đưa vào hồ, làm cho nàng ngứa ngáy, chọc cho nàng bật cười.
Trong phòng phía sau nàng, Lý Vân Duệ đang không có việc gì làm nghiền nát phấn hương, đang tự tay làm hương vòng.
Thời gian lười biếng tự đắc như thế đã trôi qua rất nhiều ngày, cho đến hôm nay nhận được một ít tin tức từ quận Giao Đông.
- Ai ngờ Trịnh Tụ vẫn còn có một màn này, ảo não cũng tốt, hối hận cũng tốt, xuất oán khí của chính mình cũng được, ả muốn đánh một trận cùng Nguyên Vũ, hiển nhiên người nào cũng đều vui vẻ.
Bạch Sơn Thủy hơi say, nàng ngẩng đầu lên, buông bầu rượu xuống, xoa xoa hai má nóng bỏng, nói:
- Chúng ta tới Đông thành nước Yến một chuyến đi?
- Lúc này mới nhàn rỗi được mấy ngày, hơi người trong phòng này còn chưa đủ, mùi khói lửa còn chưa thoát ra, vậy mà không chịu ngồi yên rồi sao?
Lý Vân Duệ sửng sốt, nhất thời nhìn nàng nhịn không được giễu cợt,
- Hiện tại quân Tần đã tiến quân thần tốc, vương triều Đại Yến đã bị diệt, đã đủ loạn, ngươi còn lo không đủ loạn, muốn đi chen một chân vào hay sao?
- Vậy cũng không phải nhàn rỗi, Trịnh Tụ muốn đánh một trận với Nguyên Vũ, ta liền muốn tặng cho Trịnh Tụ một món đồ. Vương triều Đại Yến có một bộ Phượng y Kim Thiền, là Phù khí lợi hại được ông nội của Yến đế một đời anh danh hủy hết chế tạo ra vì lấy lòng một vị phi tử nào đó, năm xưa trước khi ta vào Trường Lăng đã muốn trộm ra dùng để phòng vệ cho bản thân, chỉ tiếc lúc ấy tu vi không đủ, cũng không dám mạo hiểm. Hiện tại Yến đế đã bị ám sát, Đông thành mặc dù lập Ngụy vương, sớm đã là một đám hàng hóa chờ chết, muốn đi lấy ra sẽ không khó.
Bạch Sơn Thủy nở nụ cười trẻ con cực kỳ hiếm thấy, nhưng vừa nhướng mày, lại là một loại khí phách kiêu ngạo rất tự nhiên:
- Người trong thiên hạ đều muốn xem trận chiến này, chỉ sợ không chỉ mỗi ta có loại ý nghĩ như vậy. (Ngụy vương: vua không có thực quyền)
......
Thiên hạ lúc này càng loạn hơn so với khi vương triều Đại Tần chinh chiến cùng ba triều Hàn Triệu Ngụy.
Ai cũng không nghĩ tới Yến đế ngày xưa rất hiểu lý lẽ nhưng lại hạ lệnh chặt đầu Thái tử nước Yến - Cơ Đan để cầu hòa.
Có lẽ cũng chỉ có loại Đế vương như y, có được càng nhiều sẽ mất đi càng nhiều, đến lúc thực sự hoảng sợ vì không thể sống sót, sẽ càng thêm bối rối, mất đi lý trí so với người bình thường.
Khi tin Cơ Đan chết truyền ra, quân Yến vốn đã loạn đội hình, hơn nữa Yến đế bỏ đô thành chạy trốn đến Đông thành nơi biên cảnh, ý đồ mong muốn được bộ lạc man di ở ngoài biên quan ủng hộ, hoặc là tiếp tục chạy trốn ra quan ngoại, nhưng lại bị Tịnh Lưu Ly trực tiếp ám sát.
Lúc này tuy vương triều Đại Yến đã đề cử tân vương, nhưng hoàn toàn đã không còn lực xoay chuyển.
Quân Tần tiến công thần tốc, chỉ cần chưa đến một vạn quân Tần, hiện tại đã có thể thoái mái vô tư hành quân bên trong Yến cảnh, căn bản đã không gặp được sự phản kháng của quân Yến.
Giống như một bản đồ chậm rãi thiêu đốt, vương triều Đại Yến đã không còn tồn tại, chỉ đang trong quá trình tử vong mà thôi.
Môi chết răng lạnh, vương triều Đại Tề lúc này cũng đã nội loạn không chịu nổi, hơn nữa bị người Tần âm thầm khiêu khích, trong lãnh thổ giặc cỏ nổi lên bốn phía, quân đội có hạn của vương triều Đại Tề cũng mệt mỏi không chịu nổi.
Khắp nơi đều là chiến loạn.
Nhưng ở thế giới người tu hành thực sự quyết định hướng đi của thế gian này, vở kịch lớn lại dường như đến lúc sắp kết thúc.
Rất nhiều người đang làm những chuyện rất bình thường.
Một thanh niên mang theo một bình thuốc ấm áp đang đi bộ trên đường núi.
Đây cũng là một ngọn núi nổi tiếng bên bờ biển quận Giao Đông.
Gió biển ấm áp, khí hậu dễ chịu.
Gã đi vào một gian phòng đá, trong phòng là lão tăng Đông Hồ vốn đã quen với hang đá lạnh lẽo.
Khi lão tăng Đông Hồ bắt đầu uống thuốc, gã lại toàn lực tập trung cảm nhận được biến hóa trong thân thể lão tăng Đông Hồ.
Ánh mắt lão tăng Đông Hồ nhìn gã đều tràn ngập tán thưởng.
Thanh niên này là Lệ Tây Tinh.
Gã phá cảnh đối với lão tăng Đông Hồ mà nói cũng là cơ duyên hiếm có cùng niềm vui ngoài ý muốn không thể tưởng tượng nổi.
Lệ Tây Tinh cũng không phải là dược sư, nhưng có được truyền thừa của lão tăng Đông Hồ, gã càng có thể cảm nhận rõ ràng khí tức biến hóa trong cơ thể lão tăng Đông Hồ hơn so với Thanh Dâu Ngâm.
Những ngày này, Lệ Tây Tinh đã bắt đầu thử dùng nguyên khí bản mệnh phối hợp với dược lực trợ giúp lão tăng Đông Hồ điều dưỡng, mà thương thế của lão tăng Đông Hồ thực sự cũng khôi phục nhanh hơn tưởng tượng một chút, hoặc có thể nói, càng có hy vọng có thể phục hồi.
Thời gian bình thường như vậy cũng đã trôi qua rất nhiều ngày.
Hôm nay hai người còn chưa kịp nói chuyện, nhưng đúng lúc này, một cỗ khí tức sinh mệnh cường đại ở trên núi cách đó không xa bắn ra, làm cho hai người đồng thời khiếp sợ.
Đây là một loại lực lượng sức sống tro tàn lại cháy mà cực kỳ tràn đầy thiêu đốt.
- Là Trịnh Tụ, chắc là Thanh Diệu Ngâm tiền bối dùng thuốc với ả.
Lệ Tây Tinh trong nháy mắt nghĩ đến đây là khí tức gì, nghĩ đến hai ngày nay mình thực sự đã quên nói chuyện của Trịnh Tụ cho lão biết, vì thế mới kể ra thật kỹ càng chuyện này.
- Hồi quang phản chiếu thật lợi hại.
Lão tăng Đông Hồ xưng kỳ.
Lệ Tây Tinh nhất thời cực kỳ lo lắng, nhìn lão lắc đầu,
- Ngài không cần nghĩ chuyện dùng thuốc này, thương thế của ngài rất có khả năng sẽ phục hồi như cũ, hơn nữa đối phó Nguyên Vũ, không cần ngài liều mạng như vậy.
Lão tăng Đông Hồ biết gã hiểu sai ý mình, lập tức lớn tiếng cười dài.
- Người trong thiên hạ chắc hẳn đều rất muốn xem trận chiến này.
Lão cũng nói ra một câu giống Bạch Sơn Thủy, sau đó nhìn Lệ Tây Tinh nói:
- Nếu ngay cả loại thuốc hung bạo này mà cũng dùng, ta cũng muốn tặng nàng một môn phương pháp vận khí kích thích tiềm lực thân thể.