- Nguyên Vũ bây giờ giống như Vương Kinh Mộng năm đó.
Ở Ô Thị, người dân quốc gia này theo đồng cỏ cùng khu săn bắn dời đi mà không ngừng di chuyển, Hoàng tộc cũng vậy, nhưng liên hệ với thế giới bên ngoài trong khoảng thời gian này lại càng ngày càng chặt chẽ. Trong một cái lều vải giống như viên ngọc sáng nằm rải rác trong hoang nguyên, bà lão có quyền lực cao nhất Ô Thị nhìn lá thư mới từ quận Giao Đông truyền tới, cực kỳ ôn hòa nhìn hai thị nữ trong doanh trướng, chậm rãi nói:
- Năm đó người trong thiên hạ đều muốn Vương Kinh Mộng chết, nhưng sau khi Vương Kinh Mộng chết đi, hiện tại người trong thiên hạ phát hiện Nguyên Vũ nắm trong tay vương triều Đại Tần còn không bằng Vương Kinh Mộng, nhiều năm như vậy người trong thiên hạ cũng đã nhìn thấu Nguyên Vũ và Trịnh Tụ, cho nên hiện tại mọi người trong thiên hạ đều rất muốn Nguyên Vũ chết.
- Trịnh Tụ muốn đánh một trận với Nguyên Vũ, người trong thiên hạ đều rất muốn xem.
Người ở trên cao luôn có cùng quan điểm, bà cũng nói ra một câu giống vậy,
- Chắc hẳn rất nhiều người sẽ nghĩ giúp Trịnh Tụ, nhất là khi nàng chắc chắn phải chết.
Hai thị nữ trong doanh trướng của bà lúc này là Tạ Nhu và Hồ Kinh Kinh.
Bất kể rất nhiều nhà giàu ở Quan Trung, hay là rất nhiều chốn tu hành nơi Trường Lăng, đều là nạn nhân sau khi Trịnh Tụ cầm quyền, các nàng đương nhiên không thể nào có hảo cảm với Trịnh Tụ.
Đến bước này, hai thiếu nữ chỉ cảm thấy nơi sâu xa luôn luôn có nhân quả.
- Cho dù không có Cửu Tử Tằm sống lại, chỉ sợ giữa hai người này cũng sẽ có một trận chiến như vậy, chẳng qua đến lúc đó lại không xác định được thiên hạ muốn ai chết.
Hồ Kinh Kinh rất trực tiếp thổ lộ suy nghĩ trong lòng,
- Nhưng thân là vợ chồng, ngay cả một tòa kiếm trận cũng không nỡ trao đổi, tên Nguyên Vũ này bạc tình cùng dối trá càng làm cho người ta cảm thấy ghê tởm hơn so với sự lãnh khốc và phản bội của Trịnh Tụ.
- Nữ tử luôn dễ dàng cảm thông cho nhau.
Bà lão gia nua của Ô Thị nở nụ cười hòa ái, cười đến mặt đầy nếp nhăn như đao khắc,
- Đặc biệt là ở vị trí tương tự, ta càng có thể hiểu được nữ tử muốn ngồi vào vị trí này sẽ phải trả giá nhiều hơn.
- Rất nhiều người có công lao, cho dù sử sách cũng không thể bình luận, người kiêu ngạo cùng thiên tài cũng chỉ là một đóa bọt nước trong sông lớn.
Bà lão nhìn Tạ Nhu cùng Hồ Kinh Kinh,
- Ta đã không còn gì có thể dạy cho các ngươi, các ngươi cũng nên rời khỏi Ô Thị tới quận Giao Đông.
Trước khi Tạ Nhu cùng Hồ Kinh Kinh mở miệng, bà lão lại tiếp tục bổ sung một câu,
- Các ngươi mang theo một món lễ vật đưa cho Trịnh Tụ giúp ta, Ô Thị chúng ta cũng không có thứ gì tốt, nhưng có một cái mặt nạ bằng nhuyễn ngọc lại có thể làm cho dung nhan của nàng khôi phục như lúc ban đầu, nếu nàng muốn trở lại Trường Lăng đánh một trận với Nguyên Vũ, đơn thuần cũng là nữ nhân mà nói, đây là lễ vật ta tặng nàng.
Tạ Nhu và Hồ Kinh Kinh vẫn rất kính nể bà lão này.
Không phải ở tu vi của bà, mà ở chỗ cái nhìn của bà đối với thế giới này, nằm ở trí tuệ cùng bao dung của bà.
Đối với một nữ nhân mà nói, dung mạo là tôn nghiêm cuối cùng, nhất là khi tình cảnh như vậy nhất định sẽ được miêu tả kỳ càng trong rất nhiều điển tịch.
Thứ bà lão tặng cho Trịnh Tụ chính là tôn nghiêm như vậy.
- Ngài không vui sao?
Ô Diễm Tử tiến vào doanh trướng này, tuổi tác gã tương tự đám người Tạ Nhu, hơn nữa có quan hệ với đám người Đinh Ninh, Lệ Tây Tinh trong cuộc chiến xưa kia, gã sớm trở thành bằng hữu cùng Tạ Nhu, Hồ Kinh Kinh, việc tiễn biệt các nàng rời khỏi Ô Thị đến quận Giao Đông liền giao cho gã làm. Bản thân gã cũng là một trong những Hoàng tôn mà bà lão này yêu thương nhất, bình thường thường xuyên trở về thỉnh an lưu lại, gã rất dễ dàng nhìn ra cảm xúc của bà.
Bà lão cùng Trịnh Tụ cũng đã tranh đấu rất nhiều năm trong lúc hữu hình cùng vô hình, hiện tại cuộc đời Trịnh Tụ chuẩn bị kết thúc, trong suy nghĩ của gã thì bà lão chắc chắn sẽ rất vui vẻ, nhưng thực tế gã nhìn thấy lại không hề giống như vậy.
- Người cuối cùng sẽ chết đi, nàng chỉ sớm ta một chút, ta cuối cùng cũng sẽ rời khỏi thế gian này, cho nên ở trên sinh tử cũng không có gì phải vui vẻ.
Bà lão mỉm cười và nói với gã,
- Thế nhưng cuộc đời của người khác thường sẽ trở thành một tấm gương nhìn lại chính mình. Trong mắt ta, nàng suy nghĩ quá xa, suy nghĩ quá tàn nhẫn trong cuộc đời mình.
- Giống như ta bây giờ, cho dù cai quản toàn bộ Ô Thị.
Bà nhìn Ô Diễm Tử, nghiêm túc đưa ra răn dạy,
- Nếu như tương lai có một ngày, đến phiên ngươi quản Ô Thị, ngươi cũng không cần suy nghĩ quá nhiều, tính quá xa, thế gian này chẳng có cơ nghiệp thiên thu vạn cổ, chờ ngươi nhắm mắt lại, tất cả sẽ không còn tồn tại. Đối xử tốt hơn với những người xung quanh, hãy để những người luôn nói tốt khi nhắc về ngươi, chờ đến khi ngươi qua đời sẽ hạnh phúc một chút, đây là ý nghĩa của cuộc sống, không liên quan đến việc ngươi đang ngồi ở vị trí nào.
- Người không phải là con người sao?
Bà bước ra khỏi doanh trại, nhìn những ngọn núi cao lớn phủ đầy tuyết ở phía xa, mỉm cười rồi tự nhiên nói:
- Mạnh mẽ như thế nào thì vẫn là con người, sẽ không thực sự trở thành Thần.
Câu cuối cùng này là bà nói cho mình nghe.
......
Dưới chân núi, một cung điện rộng lớn đã gần hoàn thành.
Trong một cung điện vừa hoàn thành, đỉnh điện dùng phấn vàng và bột bạc vẽ nhật nguyệt tinh thần, chiếu sáng rạng rỡ.
Có rất nhiều tia sáng kỳ diệu theo Nguyên Vũ hô hấp từ giữa thiên địa bay tới, trôi nổi quanh người Nguyên Vũ.
Nguyên Vũ trong tu luyện rất giống Thần linh trong truyền thuyết.
Một lá thư được truyền đến cửa cung điện này.
Quan viên hai tay nâng phong thư này đã quen với nhiều tình cảnh lớn, nhưng hai tay cùng toàn bộ thân thể lão vẫn run rẩy như trước.
Bởi vì lá thư này đến từ Hoàng hậu Trịnh Tụ, là do chính tay nàng viết.
Nguyên Vũ ngừng tu hành, ánh sáng huyền ảo biến mất trong điện.
Y đã mở lá được gửi từ xa đến.
- Lúc trăng tròn tháng sau, ta sẽ quay về Trường Lăng, đánh một trận với ngươi, hy vọng ngươi không vì sợ mà thất hẹn, để cho thiên hạ chế nhạo.
Nội dung của lá thư rất đơn giản.
Khuôn mặt của Nguyên Vũ không có gì thay đổi, chẳng qua mí mắt trái của y không hiểu sao lại nhảy dựng lên.
Đây là một thư mời chiến.
Ở Trường Lăng nhiều năm trước, giữa y và Trịnh Tụ cũng từng gửi cho nhau rất nhiều thư từ riêng tư.
Nhưng trong tất cả thư năm đó, Trịnh Tụ không dùng từ "ngươi", mà đều dùng chữ "quân".
Giữa "Chiến một trận với ngươi" và "Đánh một trận với quân" có sự khác biệt rất lớn.
Nguyên Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên.
Bức thư này trong nháy mắt rơi xuống trong tay y liền hóa thành bụi phấn.
Ánh mặt trời bên ngoài cung điện dường như có chút chói mắt.
Y hơi híp mắt, thầm tính toán thời gian.
Bây giờ trăng tròn vừa qua, đến lần trăng tròn kế tiếp, còn không đủ một tháng.
- Thực ra ta cũng không thể hiểu nổi.
Y hít sâu một hơi, trong lòng cũng cười lạnh và thở dài một tiếng,
- Ta cũng không thể hiểu vì sao ngươi có rất nhiều bất mãn, bất kể là đối với quận Giao Đông lúc ấy, đối với Trường Lăng năm xưa, còn có đối với Vương Kinh Mộng, đối với ta thì đều là bất mãn, luôn luôn bất mãn, ngoại trừ hại ngươi, còn hại tất cả mọi người.
......
Khi y nghĩ như thế ở trong cung điện thanh lãnh này, Đạm Đài Quan Kiếm ở biên cảnh hai nước Tần Sở đã bắt kịp một thương đội.
Trong thương đội này có một người mù trẻ tuổi.
So với trận chiến trên sông Vị Hà năm đó, tên Tông sư Triệu Kiếm Lô này thiếu đi một chút kiêu ngạo, lại có thêm vài phần trầm tĩnh.
Mà trong thương đội này có không ít người Tần rời khỏi Trường Lăng năm đó, ví dụ như Vương Thái Hư.