Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 872 - Q8 - Chương 200: Hiện Tóc Bạc

Q8 - Chương 200: Hiện tóc bạc Q8 - Chương 200: Hiện tóc bạc

Vương Thái Hư hiện tại cũng không hề hư nhược.

Mấy năm rời khỏi Trường Lăng, y cũng giống như Triệu Nhất tiên sinh danh chấn thiên hạ ngày xưa, dường như khiêm tốn quá mức, không có tiếng tăm gì.

Có lẽ khi tất cả bụi bặm lắng xuống, ghi lại những năm tháng vương triều kịch biến này, cũng sẽ không có một câu nói của y, nhưng cho dù là ngay cả một người trẻ tuổi mắt cao hơn đầu như Tạ Trường Thắng, trong lòng cũng rất rõ ràng y có tác dụng gì ở trong đó.

Bạch Sơn Thủy, Triệu Tứ là đại nghịch, Ô Thị và Đông Hồ, cùng với các tướng lĩnh lưu vong của vương triều Đại Sở, và người của Ba Sơn Kiếm Tràng, những người này đều là những người được vương triều Đại Tần quan tâm nhất.

Những người thân thiết với những người này cũng dễ dàng bị những Tu hành giả của vương triều Đại Tần phát hiện.

Có thể xâu chuỗi những người này lại, có thể làm tin tức qua lại linh thông, có thể hỗ trợ bố cục điều động rất nhiều thứ, hơn nữa còn làm tuyệt đối bí mật, đây vốn là chuyện cực kỳ khó khăn.

Nhưng Vương Thái Hư đều xử lý cực tốt rất nhiều chuyện trong này.

Giống như sự khiêm tốn và vô danh của y, đó là bằng chứng tốt nhất.

Một số người có đôi mắt sáng, nhưng họ có xu hướng nhắm mắt làm ngơ trước một số việc.

Một số người bị mù, nhưng họ lại thấy cực kỳ rõ ràng.

Trong đoàn thương đội này, Triệu Nhất là người đầu tiên cảm nhận được sự xuất hiện của Đàm Đài Quan Kiếm.

Thương đội dừng lại.

Người quản xe ngựa đội buôn này chính là dân vùng biên giới của Sở cảnh, có rất nhiều năm kinh nghiệm làm mã tặc.

Biết đây là khách quý từ xa mà đến, hắn và thủ hạ dùng lễ tiết long trọng nhất, săn một con dê rừng, sau đó nhanh chóng bắt đầu nướng nguyên con.

- Gần đây rất kỳ quái, đi tới đâu cũng có món ngon đặc biệt chờ ta.

Nhìn dê nguyên con đang quay trên đống lửa, Đàm Đài Quan Kiếm lấy ra bản mệnh kiếm của Triệu Tứ, đưa cho Triệu Nhất ở trước mặt:

- Chỉ sợ ngươi không thể tưởng tượng được, Triệu Tứ tiên sinh tự tay nấu canh rau cho ta.

- Ngay cả Bạch Sơn Thủy cũng nhàn rỗi, làm một cái lầu trúc nhỏ bên hồ, nói không chừng muốn làm vợ hiền mẹ thảo, sư muội ta tự tay nấu canh mời ngươi, cũng không có gì ngạc nhiên.

Triệu Nhất có vẻ gầy đi một chút, cũng không còn vẻ sắc bén như trước.

Nếu hắn và người đọc sách như Vương Thái Hư cùng ngồi một chỗ thì gần như không nhận ra sự được khác biệt.

Nhưng khi nhận được thanh kiếm này, ở sâu trong khí hải của hắn lại có một loại khí tức giống như núi lửa bắt đầu khởi động không thể ngăn cản vang vọng, ngọn lửa trên đống lửa ở một bên chợt mãnh liệt hơn mấy phần.

Ngựa trong thương đội có chút kinh hãi, khiến hán tử giữ ngựa phát ra một trận hô lớn.

- Thật ra thanh kiếm bản mệnh này vốn đã rất mạnh, thậm chí đã tiếp cận khí tức vô hạn của sư tôn năm đó.

Ngón tay Triệu Nhất vuốt ve thân kiếm, mang theo một tia lửa kỳ dị, sáng lấp lánh ánh vàng bạc:

- Hơn nữa phôi kiếm càng tốt, đây hẳn là công lao của Trịnh Tụ.

- Lúc ngươi mang thanh kiếm này đến, ta đã biết dụng ý của nàng là muốn đưa kiếm này cho Trịnh Tụ mượn, chỉ là ngay từ đầu ta không cảm thấy mình có thể làm cho nó trở nên mạnh hơn.

Triệu Nhất cười với Đạm Đài Quan Kiếm:

- Nhưng khi ngươi nói nàng tự tay nấu cho ngươi một chén canh rau, ta lại hiểu. Tuy tu vi và cảnh giới của nàng đã đến tình trạng của sư tôn năm đó, tương lai đột phá Bát Cảnh cũng là tất nhiên, nhưng tâm ý nàng lại quá mức bình thản, trận chiến với Đinh Ninh đã tiêu hao hết ân oán và chiến ý trong lòng nàng, hoặc có thể nói thiếu tức giận.

- Vừa vặn ta còn, vì thanh kiếm này tôi nước lạnh, gia tăng khí thế nhân gian, để cho Trịnh Tụ cầm kiếm này có chút ý giận, chính là chuyện duy nhất ta có thể làm cho thanh kiếm này.

Triệu Nhất chậm rãi nói, sau đó hắn bắt đầu động thủ.

Một cỗ khí tức nóng rực sinh ra trong cánh đồng này, giống như trong nháy mắt mùa hè nóng bức đã đến.

Chỉ trong nháy mắt.

Kiếm ý từ trong cơ thể Triệu Nhất tuôn ra đã biến thành hỏa tinh thực chất, trùng kích vào bản mệnh kiếm trong tay hắn.

Mặt ngoài của thanh bản mệnh kiếm này vẫn không có gì thay đổi.

Nhưng dường như hỏa lực sâu trong kiếm thai của nó bị đánh thức, giống như là một tòa hỏa lô tùy thời có thể nổ tung trong tay Triệu Nhất.

- Mỗi loại cảm xúc thì cần dùng kiếm phù hợp, ngọc đá cùng vỡ, có ta không có ngươi, tâm ý của Trịnh Tụ hiện tại chắc hẳn sẽ rất thích hợp với kiếm ý của thanh kiếm này. Khi kiếm ý sư muội ta vừa mới đại thành, Kiếm Lô chúng ta đã bị hủy, kiếm bản mệnh của nàng vốn là kiếm bạo liệt nhất của Triệu Kiếm Lô.

Triệu Nhất cảm nhận được Đàm Đài Quan Kiếm khiếp sợ, cười cười, có chút cảm khái:

- Có thể tham dự trận chiến giữa Trịnh Tụ và Nguyên Vũ, rất thú vị, nhưng chỉ sợ sau này ta cũng sẽ không có kiếm ý phách liệt như vậy.

Đàm Đài Quan Kiếm hiểu được ý tứ của hắn.

Kiếm ý quyết định bởi tại tâm cảnh.

Khi tất cả đều nghênh đón kết cục cuối cùng, tâm tình Triệu Nhất cũng đã bắt đầu bình thản.

- Ăn thịt dê rồi đi.

Vương Thái Hư chào hỏi Đàm Thai Quan Kiếm:

- Nếu như không có chuyện gì gấp, thậm chí có thể cùng ta trở về Trường Lăng chờ Trịnh Tụ, dù sao lúc này Nguyên Vũ cũng không lo được chúng ta.

Đàm Đài Quan Kiếm suy nghĩ một chút, cảm thấy đề nghị này không tệ.

- Nếu mọi thứ suôn sẻ, ngươi muốn làm gì sau khi trở về Trường Lăng?

Y nhìn Vương Thái Hư, đột nhiên có chút tò mò về tương lai của người này.

- Cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn nhàn rỗi.

Vương Thái Hư nở nụ cười:

- Lúc nhỏ ta đã vô cùng hâm mộ một hộ giàu có trên đường đối diện, dựa vào tiền tiết kiệm của tổ tiên, không làm bất cứ chuyện gì, mỗi ngày cầm trong tay một món đồ chơi, đi khắp hang cùng ngõ hẻm, ăn no uống đủ, tìm người nói chuyện phiếm, không cần phải làm gì.

- Nghe có vẻ rất tốt.

Lời nói của Vương Thái Hư khiến cả thương đội cười vang.

Không cần phải làm gì nghe có vẻ đơn giản, nhưng nếu thật sự muốn sống yên ổn như vậy lại rất khó.

Rất nhiều thứ đều hội tụ trên người Trịnh Tụ.

Dường như đối với rất nhiều tông sư chân chính cường đại đủ để thay đổi thế gian mà nói, việc cần làm bây giờ là làm gì đó cho trận chiến giữa Trịnh Tụ và Nguyên Vũ.

Mọi người trong thiên hạ đều rất chờ mong trận chiến này.

...

Nhưng tên Đế vương trên ngôi vị Hoàng đế của Trường Lăng lại không muốn.

Trong khoảng thời gian này, một vài sợi tóc bạc đã lặng lẽ xuất hiện trong tóc mai của y.

Từ Phúc cũng không muốn thấy chuyện như vậy phát sinh.

Lão cảm thấy Nguyên Vũ sáng suốt nhất là trước khi tin tức Trịnh Tụ khiêu chiến Nguyên Vũ bị thiên hạ biết, Nguyên Vũ trực tiếp tuyên bố thiên hạ, đánh một trận với Đinh Ninh.

Theo lão thấy, tình thế hiện tại đã càng chờ càng bất lợi.

Lão cũng không biết rốt cuộc Nguyên Vũ còn đang chờ đợi cái gì.

Bình Luận (0)
Comment