Trong Yến cảnh xa xôi, một mảnh thôn trang yên tĩnh mà yên bình, có vài thôn dân đang lật đất gieo hạt.
Họ trồng một loại củ sắn, là thực phẩm chủ yếu cho mùa đông.
Họ nghe thấy tiếng vó ngựa và bánh xe trên đường phía xa, khi bọn họ đứng thẳng người dậy, họ thấy một đội quân mệt mỏi đang hành quân.
Nhóm thôn dân này vốn là "dân khai hoang", dựa theo luật pháp nước Yến, "dân khai hoang" từ các quận khác di chuyển đến khai hoang có thể miễn trừ mười năm lao dịch, cho nên mặc dù biết rõ những ngày này vẫn luôn có trận đánh nổ ra, nhưng những chiến sự kia tựa như không có liên quan gì với bọn họ, cách nhau thế giới của bọn họ quá xa.
Thé nhưng những thôn dân này chợt phát hiện, đội quân mệt mỏi này đều mặc áo giáp màu đen tuyền, dường như không phải quân Yến, mà là quân Tần.
Hơn nữa đội quân Tần mệt mỏi này dường như cũng không vội vàng lên đường.
Đợi đến khi khói bụi do quân Tần tạo ra chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ, những thôn dân này mới kịp phản ứng lại, mặc kệ đội quân Tần này lấy lý do hay phương thức gì đi qua nơi này, bọn chúng có thể xuất hiện ở giữa vương triều Đại Yến, cũng đã nói rõ một vấn đề.
Vương triều Đại Yến đã bại, thua rất thảm.
Ngày hôm đó.
Dân làng bắt đầu lo lắng
Nhưng tất cả dường như không liên quan gì đến họ.
Những gì họ phải làm chỉ là chờ đợi.
Rất nhiều chuyện không có chút liên quan đến bản thân mình, liền có vẻ xa xôi.
Rất nhiều người ở trong mắt đối thủ của mình mới có vẻ cường đại cùng vĩ đại, trái lại trong mắt người rất bình thường lại không có gì khác biệt.
Cách đội quân Tần đang hành quân này không xa.
Lại là một đội quân Tần có quy mô hơn một vạn đang đóng trại.
Lúc này có một vị tướng lĩnh trẻ tuổi đang đi bộ một mình trên bờ sông hoa dại nở rộ, gã nhìn qua cũng rất mệt mỏi, cũng rất tầm thường.
Nhưng trong khoảng thời gian này, gã đã là quân thần của vương triều Đại Tần, cũng là tướng lĩnh nổi danh nhất thiên hạ lúc này.
Gã là Bạch Khải.
Xưa kia Đại Tần chinh phạt ba triều Hàn Triệu Ngụy, tạo nên thanh danh quần hùng của Ba Sơn Kiếm Tràng, mà lần Tần đánh Yến ngày nay mang đến thành tựu chính là thanh danh của Bạch Khải.
Sau khi dẫn quân cắt đứt liên hệ giữa quân Yến và quân Tề, gã dẫn binh tiến công thần tốc, công thành chiếm đất ở Yến cảnh.
Hơn bốn mươi trận chiến lớn nhỏ, không hề bại một lần.
Trong nhiều trận chiến đấu do gã tự mình dẫn quân như vậy, trận chiến khiến người đời khiếp sợ nhất là gã lấy ba ngàn quân Tần tập kích, đánh tan hơn năm vạn quân Yến, lập tức công phá một tòa thành lớn ở Yên cảnh, lại tan rã hơn bảy vạn địch.
Thắng lợi huy hoàng dưới nhân số mất cân bằng như vậy đều chưa từng có trong sử sách ghi chép.
Thế nhưng Bạch Khải vẫn chưa kiêu ngạo.
Bởi vì gã rất rõ ràng, quân Yến sớm đã mất đi chiến ý, vừa chạm liền tan rã.
Theo gã thấy, bất kỳ một trận chiến dịch kế tiếp nào, chỉ cần quân Tần dám đánh, gần như đã không có khả năng bại.
- Xem ra hứng thú của ngươi không cao, nếu ngay cả chuyện chủ soái thống nhất thiên hạ của vương triều Đại Tần được ghi lại trong sử sách mà cũng không làm cho ngươi cảm thấy hứng thú, vậy rốt cuộc ngươi đang suy nghĩ cái gì?
Một thanh âm vang lên ở phía bên kia sông.
Thanh âm này còn chưa dứt, bóng dáng Tịnh Lưu Ly đã xuất hiện cách Bạch Khải không xa.
Nàng và Bạch Khải cách nhau không đến mười trượng.
Loại khoảng cách này đối với Tu hành giả như nàng và Bạch Khải mà nói là đã quá gần.
Thế nhưng Bạch Khải lại không có bất kỳ phản ứng quá khích nào, bởi vì loại Tu hành giả như gã và Tịnh Lưu Ly, nếu như mang theo sát ý mà đến, nhận biết trong nháy mắt khi song phương tự mình xuất hiện đã không cách nào che dấu.
- Ngươi đường xa mà tới tìm ta, không phải nên để ta hỏi rốt cuộc ngươi nghĩ gì?
Bạch Khải xoay người, nhìn thiếu nữ thiên tài trong nhiều ngày qua đã làm cho người ta cực kỳ đau đầu này, không lạnh không nhạt nói.
- Ý nghĩ của ta kỳ thật cực kỳ đơn giản.
Tịnh Lưu Ly cười cười rất ít khi thấy, nói:
- Nghĩ ngươi giúp Nguyên Vũ diệt Yến, diệt Tề, Đại Tần nhất thống thiên hạ, thiên hạ này sẽ không còn phiền toái như vậy nữa. Sau đó để cho Đinh Ninh thắng Nguyên Vũ, đơn giản như vậy.
Bạch Khải nhíu mày,
- Cứ như vậy kết thúc? Những chuyện ngươi làm đều khiến cho người ta cảm thấy, sau này ngươi còn có thể thắng Đinh Ninh.
- Ta hiểu ý của ngươi, nhưng thắng mà ta nói là thắng bại cùng sinh tử. Về phần ta và Đinh Ninh cũng tựa như ta cùng sư tôn của ta vậy. Trong tương lai có lẽ ta có thể vượt qua tu vi cùng cảnh giới sư tôn Bách Lý Tố Tuyết của ta, dù cho ngài khôi phục lại lúc cường thịnh, thời gian để ta vượt qua ngài có lẽ cũng sẽ không quá dài. Nhưng điều đó có nghĩa là gì?
Tịnh Lưu Ly lắc đầu,
- Loại thắng hay không thắng này chẳng qua chỉ có thể coi là thắng bại so kiếm, hơn nữa tu vi của bất cứ thiên tài nào đều luôn tiến lên một bước dưới sự lĩnh ngộ cùng kinh nghiệm của tiền nhân để lại, sư tôn ta đã truyền kinh nghiệm tu vi của ngài cho ta, vậy ta so với kiếm thắng ngài còn có thể tính là thắng bại sao? Về phần Đinh Ninh, ít nhất ta có thể khẳng định, nếu chúng ta cùng thời đại, dùng cùng một thời gian tu hành, ta so kiếm cũng không thắng được hắn. Về phần tương lai ta có thể vượt qua tu vi cao nhất của hắn hay không, đó cũng không phải là mấu chốt khiến ta cảm thấy hứng thú, bởi vì chuyện này không có ý nghĩa, kẻ ngốc đều biết, trừ phi truyền thừa của thế giới người tu hành đoạn tuyệt, nếu không người tu hành trong tương lai càng dễ dàng đứng trên bước chân của tiền nhân, tu luyện ra tu vi cao hơn.
- Vậy cũng không nhất định, có lẽ trong một khoảng thời gian nào đó ở tương lai, tài nguyên hữu dụng đối với người tu hành sẽ bị hao hết, giống như Linh mạch Trường Lăng lần lượt khô kiệt. Chiến tranh luôn luôn có thể làm mất quá nhiều thứ.
Bạch Khải hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, sau đó khôi phục bình thản,
- Xem ra ngươi vẫn xem Bách Lý Tố Tuyết và Đinh Ninh là sư trưởng cùng bằng hữu, nhưng trước đó dường như ngươi cũng không thèm quan tâm ý kiến cùng quan điểm của bọn họ. Ta còn tưởng rằng điều ngươi quan tâm cùng muốn làm nhất, là đuổi kịp tất cả mọi người ở một thời đại, trở thành tồn tại mạnh nhất.
- Bằng hữu chân chính hẳn là có thể có ý kiến khác nhau, mỗi người không thể nào tùy ý thuận theo suy nghĩ của người khác.
Tịnh Lưu Ly ra vẻ đương nhiên nói.
- Khi trận đại chiến này bắt đầu, ta thực sự cũng muốn hư vinh cùng hưng phấn, nhưng đến lúc này, thứ ta quan tâm không phải là trở thành loại tồn tại được ghi lại trong sử sách ra sao, mà muốn nhanh chóng chấm dứt chiến tranh như vậy.
Bạch Khải nhìn Tịnh Lưu Ly,
- Đây chính là suy nghĩ của ta hiện tại.
Tịnh Lưu Ly khẽ gật đầu, sau đó nói,
- Hiện tại chỉ sợ có mỗi ta biết ý nghĩ của Nguyên Vũ.
Những lời này có vẻ rất đột ngột.
Bạch Khải giật mình một lát, nhíu mày,
- Có ý gì.
- Ngươi đã biết kết quả của Hoàng Chân Vệ.
Tịnh Lưu Ly nhìn gã nhíu mày, nói:
- Lúc trước ngươi dường như vẫn là người của Trịnh Tụ, nhưng sau khi Từ Phúc trở về, ta phát giác hắn vẫn luôn chiếu cố ngươi rất nhiều, kể cả chủ soái thống nhất thiên hạ đủ để ghi chép trường tồn trong sử sách cũng để cho ngươi làm. Cho nên ta liền suy đoán ngươi còn trẻ mà đã có tu vi như vậy, chỉ sợ có quan hệ rất lớn cùng hắn. Bây giờ ta gặp được ngươi, ta biết mình đã đoán đúng. (hắn ở đây là Nguyên Vũ)
- Ngươi cũng tu một ít công pháp độc môn của hắn.
Tịnh Lưu Ly nhìn Bạch Khải càng thêm ngẩn người, nói:
- Hắn cũng mang những công pháp kia cho ta, những công pháp kia thực sự dùng rất tốt, rất cường đại, cho nên ta và ngươi chính là vũ khí cuối cùng của hắn.
Ánh mắt Bạch Khải kịch liệt chớp động, gã đã có chút hiểu được ý của Tịnh Lưu Ly, nhưng cũng không lập tức mở miệng nói chuyện.
Tịnh Lưu Ly cũng biết gã đã nghe hiểu, nhưng nàng vẫn nói xong lời muốn nói,
- Ta cùng ngươi chính là Hoàng Chân Vệ mà hắn dự bị cho sau này, ta và ngươi đều sẽ mạnh hơn Hoàng Chân Vệ, hắn luôn mong muốn chúng ta mạnh mẽ hơn một chút, nếu hắn có thể dùng được hai chúng ta, vậy sẽ nhiều hơn một phần phần thắng. Đương nhiên đối với hắn mà nói, chỉ mong có thể lợi dụng được toàn bộ.