- Ngươi nói rất có đạo lý.
Bạch Khải im lặng một lát, khẽ gật đầu.
Một nhân vật như gã nói ra những lời này có nghĩa là gã đã suy tính rất nhiều ở mọi loại góc độ.
Gã ở Trường Lăng cũng luôn rất khiêm tốn, nhất là sau khi trở thành chủ soái quân Tần, tính cách của gã càng thêm cẩn thận.
Chẳng qua tính tình Tịnh Lưu Ly vẫn luôn có tính tấn công so với đại đa số người trên đời này.
- Không chỉ có đạo lý.
Tịnh Lưu Ly nở nụ cười khinh thường, vẻ khinh thường của nàng không phải giành cho Bạch Khải, mà là gianh cho Nguyên Vũ.
- Hoàng Chân Vệ cộng thêm thuốc bất tử Tổ sơn, Nguyên Vũ khống chế một hóa thân như vậy, bản thân cũng đã rất mạnh, nhưng nếu hắn có đủ lòng tin thì đã sớm khiêu chiến Đinh Ninh rồi.
Nàng khinh thường xoay người, nhìn về phía Trường Lăng,
- Bên trong những Tu hành giả đời trước như sư tôn ta, tuy thực lực của hắn là cao nhất, nhưng tính cách lại là một người hèn nhát nhất. Hắn vẫn luôn có thói quen dựa vào người khác, chinh chiến dựa vào những người Ba Sơn Kiếm Tràng, dựa vào đám người Vương Kinh Mộng để bình định lực lượng Hoàng thất cùng cựu quyền quý Trường Lăng, chém giết Vương Kinh Mộng để đăng cơ lại chủ yếu dựa vào Trịnh Tụ, cho dù hắn đã vượt qua Thất Cảnh, trở thành Tu hành giả Bát Cảnh độc nhất đương thời lúc ở Lộc Sơn Hội Minh, nhưng hắn vẫn mai phục một tên Diệp Tân Hà, dựa vào âm mưu tính kế, hơn nữa còn dựa vào chuyện trả giá tu vi Phương Hưởng hoàn toàn phế bỏ. Loại người như hắn cũng chỉ cứng rắn một lần duy nhất ở Lộc Sơn Hội Minh, nhưng lúc đó đã sớm chuẩn bị tất cả. Nếu không có khả năng xuất hiện một tình huống ngoài ý muốn. Hắn ở Bát Cảnh sẽ không dám khiêu chiến Đinh Ninh ở Thất Cảnh... Trừ phi có người cường đại đủ để uy hiếp Đinh Ninh, hắn mới có thể dựa vào những người này đi đối phó Đinh Ninh.
- Ngoại trừ ta và ngươi, không có người khác tồn tại.
Bạch Khải gật đầu.
- Sau đó thì sao?
Bạch Khải thả lỏng, nghiêng nghiêng nhìn Tịnh Lưu Ly, nói tiếp:
- Ngươi bôn ba đến nói cho ta biết những thứ này, ngoại trừ để cho ta đề phòng bản thân biến thành Hoàng Chân Vệ thứ hai, còn có đề nghị gì nữa?
- Nói với ngươi nhiều như vậy, nhưng ngươi cũng không thể hiểu rõ suy nghĩ của ta, trên đời này có quá ít người thực sự có thể hiểu được suy nghĩ của ta.
Tịnh Lưu Ly không trực tiếp trả lời câu hỏi này của gã, mà có chút cảm thán lắc đầu,
- Ta không biết Vương Kinh Mộng năm đó sẽ như thế nào, nhưng tôi hiểu rõ Đinh Ninh hiện tại, hắn bây giờ chắc chắn không cổ hủ, thông minh hơn ta rất nhiều, cho dù là Nguyên Vũ khiêu chiến hắn, hắn cũng sẽ không ứng chiến dưới tình huống không nắm chắc, người bình thường sẽ bởi vì cừu hận cùng bản thân cường đại mà làm ra phán đoán sai lầm, nhưng chỉ sợ thời gian chết mà sống lại lắng đọng quá lâu, sự tỉnh táo và bình tĩnh của hắn làm cho ta cũng cảm thấy đáng sợ. Cho nên ta chưa bao giờ lo lắng một ngày Nguyên Vũ khiêu chiến Đinh Ninh, Đinh Ninh sẽ thất bại. Điều ta lo lắng chính là Nguyên Vũ thực ra là một người rất điên cuồng cùng không có điểm mấu chốt, trong chuyện với Hoàng Chân Vệ như thế, trong chuyện với Trịnh Tụ cũng là như vậy.
- Hắn sẽ dùng tất cả các loại thủ đoạn để làm cho mình trở nên mạnh mẽ, cũng chính là kéo dài không quyết đấu cùng Đinh Ninh, cho dù cuối cùng Đinh Ninh giết tới cửa, chỉ sợ hắn cũng sẽ chạy trốn, hoặc làm ra chuyện gì đó khiến người ta ghê tởm.
Tịnh Lưu Ly cười lạnh,
- Những việc ta làm, chính là vì để cho hắn không cách nào trốn tránh trận quyết đấu như vậy, bất kể là hắn tìm Đinh Ninh, hay là Đinh Ninh tìm hắn.
- Ngươi suy nghĩ rất chu toàn.
Bạch Khải có chút ngoài ý muốn nhìn thiếu nữ thiên tài này,
- Nếu như hắn biến thành Dạ Kiêu năm đó, sẽ có loại cảm giác mãi mãi không kết thúc.
Tịnh Lưu Ly cười nhạo một tiếng,
- Dạ Kiêu có thái độ, có điểm mấu chốt so với hắn.
- Vậy ngươi cảm thấy hắn rơi vào trong tình huống nào, mới có thể bức bách đến quyết đấu cùng Đinh Ninh?
Bạch Khải cười khổ.
Tịnh Lưu Ly cực kỳ đơn giản nói:
- Không tiếc cuộc đời này giống như Trịnh Tụ.
- Mặc kệ mục đích như thế nào, Trịnh Tụ đã trả giá rất nhiều vì hắn, cõng nhiều danh nhơ giúp hắn, hơn nữa ngay cả tu vi cũng đã hoàn toàn phế bỏ, cho nên mới muốn làm như vậy.
Bạch Khải nhíu mày thật sâu,
- Nếu không phải trả giá lớn như vậy, sẽ không có oán hận báo thù, quá khó nếu muốn ép hắn đến mức này.
- Điều hắn để ý nhất chỉ là lực lượng của bản thân.
Tịnh Lưu Ly nhìn gã nói:
- Có lực lượng mới có tất cả, hắn vẫn luôn có lựa chọn. Tu vi cùng lực lượng mới là thứ hắn để ý nhất trên đời này.
Cho đến lúc này, Bạch Khải rốt cục mới hoàn toàn hiểu rõ, gã khẽ kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ ngươi muốn phế bỏ tu vi của hắn?
- Hoàn toàn phế bỏ tự nhiên là tốt nhất, nhưng nếu thật sự không được, ít nhất cũng làm cho lực lượng của hắn tụt xuống, nếu như phai mờ ở Tông sư, vậy sẽ không có khác biệt quá lớn so với Thất Cảnh tầm thường, toàn bộ niềm kiêu ngạo của hắn sẽ tiêu tan.
Tịnh Lưu Ly dừng một chút, nhìn Bạch Khải,
- Nếu ngay cả ngươi hiện tại cũng có thể đánh ngã hắn, vậy hắn chẳng còn sức mạnh nào nữa.
Những lời cuối cùng của nàng là lời nói tục của dân chúng phổ thông trong ngõ nhỏ Trường Lăng, lúc này nghe vào thậm chí có chút ý vị xem thường Bạch Khải.
Nhưng Bạch Khải biết rõ chẳng qua nàng dùng loại này để liên tưởng.
Nếu ngay cả Bạch Khải bây giờ mà Nguyên Vũ cũng đánh không lại, vậy có rất nhiều người trên đời này có thể đánh bại y, ví dụ như Bạch Sơn Thủy, Triệu Tứ, ví dụ như mấy người ở Mân Sơn Kiếm Tông, thậm chí còn có một ít nhân tài mới nổi.
- Vương Kinh Mộng ngày xưa rất có kinh nghiệm với loại quyết đấu này, hắn rất dễ dàng đem quyết đấu trở nên công bằng, ví dụ như tự hạn chế tu vi.
Tịnh Lưu Ly nhẹ nhàng cười cười,
- Nếu đến thời điểm này còn không bức Nguyên Vũ quyết đấu công bằng được, vậy tìm người giết hắn cũng không khó.
- Ngươi tìm ta, là muốn cùng ta tìm hiểu công pháp của Nguyên Vũ?
Bạch Khải nhìn ra chân ý từ trong vẻ kiêu ngạo của nàng.
- Ta muốn nhìn xem thứ hắn dạy ngươi và dạy ta có cái gì khác biệt, hơn nữa ngươi mặc dù không nổi danh như An Bão Thạch và ta, nhưng ta biết ngươi chắc chắn cũng là thiên tài tu luyện chân chính. Hai người cùng nhau lĩnh ngộ sẽ nhanh hơn nhiều việc một mình ta làm điều đó.
Tịnh Lưu Ly rất dứt khoát gật đầu,
- Trong khoảng thời gian này ta sẽ tu hành cùng ngươi, về phần tương lai, cơ hội để cho cảnh giới Nguyên Vũ rơi xuống chắc hẳn cũng chỉ tồn tại khi hắn muốn khống chế chúng ta như đã từng khống chế Hoàng Chân Vệ.
- Ngươi không nói kế hoạch này với người của Ba Sơn Kiếm Tràng?
Bạch Khải suy nghĩ một chút, nói.
- Nếu người của Ba Sơn Kiếm Tràng biết ý nghĩ của ta, có lẽ Nguyên Vũ cũng sẽ phản ứng lại, song phương chưa chắc có thể giữ kín tin tức tuyệt đối không để lộ.
Tịnh Lưu Ly nghĩ đến Độc Cô Bạch rời đi, trong mắt nàng xuất hiện một tia đau đớn cực kỳ hiếm thấy:
- Chỉ có ngay cả người của Mân Sơn Kiếm Tông ta cũng không biết suy nghĩ của ta, ngay cả mấy người bên cạnh có thể nói là thân thiết cũng hiểu lầm ta, Nguyên Vũ mới sẽ không biết ý nghĩ thực sự của ta.
Bạch Khải có chút xúc động, nhìn nàng nghiêm túc hỏi:
- Vậy ngươi tin tưởng ta?
Tịnh Lưu Ly nói:
- Ta biết chuyện của ngươi, ngươi và Nguyên Vũ không cùng loại người.
- Cám ơn.
Bạch Khải khom người hành lễ với nàng.
Gã nhất định phải cảm tạ, bởi vì nếu không có nàng đến, có lẽ gã sẽ nghênh đón kết cục giống như Hoàng Chân Vệ.
Mà hiện tại, gã và nàng sẽ có năng lực thay đổi rất nhiều chuyện trên đời này, hoặc có thể nói, có lẽ hai người bọn họ có thể quyết định tương lai của thế giới này.
Cảm giác điều này có ý nghĩa và thành tựu hơn so với việc dẫn dắt quân đội đánh bại các đối thủ đã không còn ý chí chiến đấu.