Trường Lăng, Ngô Đồng Lạc.
Quán rượu của Đinh Ninh và Trưởng Tôn Thiển Tuyết ở lúc trước đã hoang phế từ lâu.
Hơn nữa sau khi thân phận của Đinh Ninh được Nguyên Vũ chính miệng công bố, bởi vì sợ Hoàng hậu Trịnh Tụ trả thù, sợ bị liên lụy đến ân oán không thể nói rõ, hàng xóm có điều kiện dời đi trong con hẻm này cũng đã chuyển đi.
Hơn nữa khi Đinh Ninh chuyển đến Mặc viên, trong con hẻm này còn lại không có bao nhiêu hộ dân.
Hầu hết các ngôi nhà trống rỗng, đóng đầy tro bụi, mạng nhện giăng đầy.
Nhưng người thường chỉ sợ không biết, so với cả con đường ngõ hẻm Ngô Đồng Lạc đã tàn phế lụn bại, trong quán rượu của Đinh Ninh và Trưởng Tôn Thiển Tuyết lại sạch sẽ như mới, gần như hoàn toàn giống với khi Đinh Ninh, Trưởng Tôn Thiển Tuyết còn ở nơi đây.
Sau khi thân phận của Đinh Ninh được công bố, nơi này từng bị Thần Đô Giám tiếp quản, thuộc về cấm địa của bất cứ quan trong triều nào.
Sau khi Trần Giám Thủ phản bội Trường Lăng, Thần Đô Giám cũng chỉ còn lại trên danh nghĩa, người tiếp quản con hẻm này chính là Thành Môn vệ của Hoàng Chân Vệ. (Thành Môn vệ: quân coi giữ trong thành)
Sau đó Hoàng Chân Vệ chết đi, người tiếp quản con hẻm này chính là mấy lão bộc của Từ Phúc.
Mấy lão bộc này chỉ trực tiếp nghe lệnh của Từ Phúc, quản lý nơi này còn nghiêm khắc hơn cả Thần Đô Giám.
Chỉ có mấy lão bộc này mới biết, Nguyên Vũ đến nơi này nhiều lần hơn bất cứ kẻ nào.
Là Nguyên Vũ hạ lệnh, từng cây cỏ dù là nhỏ nhất trong này đều phải duy trì nguyên trạng.
Cũng không phải vì kính trọng đối thủ cường đại nhất trong cuộc đời mình, mà là nơi Tu hành giả như Đinh Ninh sinh sống, thường thường sẽ lưu lại dấu vết tu hành.
Nguyên Vũ lúc này đang ngồi trên giường mà Đinh Ninh và Trưởng Tôn Thiển Tuyết thường dùng khi tu hành lúc ban đêm.
Trong cảm giác của y, trong vách tường chung quanh giường, dưới mặt đất, khắp nơi đều là ý vị lạnh lẽo sâu thẳm.
Đây là vết tích của Cửu U Minh Vương kiếm.
Nhưng trừ thứ đó ra, lại có một loại khí tức cực kỳ yên lặng bình thản, tựa như hoàn toàn không tồn tại, song ôn nhu lặng im lại tồn tại ở giữa không khí tĩnh mịch lành lạnh.
Có thể giải thoát từ trong cừu hận cực độ, hóa thành bình tĩnh mà xây dựng thế giới mới theo ý thức, nhân sinh cùng tu vi của mình, loại ý vị này đối với Nguyên Vũ mà nói mới là chân chính đáng sợ.
Ngăn cách một đường phố chính là sự phồn hoa.
Trong một cái sân nhỏ chỉ cách Ngô Đồng Lạc một con phố, tràn ngập mùi thơm của canh dê.
Trong sân này mới mở hai quán thịt dê, là đối thủ của nhau, mỗi người đều có mỗi vẻ riêng.
Một quán thịt dê là luộc, trên nồi nấu canh dê màu trắng sữa bất kể ngày đêm, từng miếng thịt dê nấu chín phơi bên trong cái lồng trúc, có thực khách đến liền mua theo trọng lượng phù hợp, xắt nhỏ rồi trộn vào trong canh dê, rải lên chút lá tỏi màu xanh biếc, chỉ cần rắc thêm một ít muối là có một loại hương vị khiến người ta thèm nhỏ dãi tràn ngập.
Một món thịt dê khác lại là món canh cũ, thịt dê gồm cả da được cắt miếng lớn, hầm kỹ trong nồi, dầu nồng màu đỏ, khẩu vị cực nặng.
Tính cách thực khách trong hai quán thịt dê với hương vị khác nhau đương nhiên cũng khác biệt hoàn toàn.
Canh dê cắt lạnh là cách làm của phương Nam, phần lớn trong nhà này đều là thương khách hoặc văn sĩ, còn có rất nhiều người xa quê từ phương Nam đến học tập, tính tình phần lớn là văn nhã.
Mà thịt ninh lâu có khẩu vị nặng thì hợp với rượu trắng, rượu mạnh xông vào cổ họng, đây là món người dân biên giới và hào khách phía bắc Quan Trung thích nhất, những người này phần lớn cực kỳ phóng khoáng, uống đến cao hứng thậm chí còn cầm kiếm mang theo người vỗ mặt bàn mà hát.
Thế nhưng hôm nay, âm thanh loáng thoáng truyền đến tĩnh thất của Nguyên Vũ, đều nghị luận cùng một chuyện.
- Trịnh Tụ thật sự là điên rồi sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
- Đây là sự thật?
- Người của Kiếm Trường Ba Sơn, có khi nào nói dối?
......
Đã là hoàn toàn công khai, vậy dựa theo quy củ của Trường Lăng, chính là muốn mọi người đều biết.
Mọi người đều biết, nhiều người nhìn thấy, mới có thể gọi là công bằng.
Có lẽ không có nhiều người quan tâm quyết đấu giữa người bình thường, nhưng quyết đấu giữa Trịnh Tụ và Nguyên Vũ... Trên đời này ngoại trừ quyết đấu giữa Đinh Ninh và Trịnh Tụ hoặc là quyết đấu giữa Đinh Ninh và Nguyên Vũ ra, còn có trận quyết đấu nào quan trọng hơn, càng đáng xem hơn trận quyết đấu này?
Khi tất cả người ở Trường Lăng đều biết chuyện này, Trịnh Tụ đã khởi hành từ quận Giao Đông.
......
Những thứ mà người trong thiên hạ chú ý, thường thường sẽ bởi vì vô số suy đoán mà biến thành có người thật sự đoán đúng.
Có tin tức nói Trịnh Tụ không cưỡi Đằng Xà của quận Giao Đông, mà giống như lần đầu tiên nàng rời khỏi quận Giao Đông đến Trường Lăng năm đó, cưỡi thuyền tốt nhất quận Giao Đông ngược dòng mà lên, đi đến Trường Lăng.
Chiếc thuyền này trông rất bình thường, nhưng bên trong lại hoa mỹ đến cực điểm.
Đối với chiếc thuyền năm đó, nhiều năm như vậy trôi qua đã có giải thích rất chuẩn xác.
Quý tộc quận Giao Đông khó có thể chịu đựng được đám quyền quý Trường Lăng trào phúng bọn họ là những nhà giàu mới nổi có địa vị thấp, bề ngoài thường thường đại biểu cho sự khiêm tốn cùng điệu thấp của bọn họ, mà bên trong hoa mỹ đến cực hạn, đại biểu cho tài phú khổng lồ của bọn họ.
Tài phú hoa mỹ khiến người ta khiếp sợ nhất trong con thuyền này năm đó chính là Trịnh Tụ.
Nghe nói năm đó Trịnh Tụ lên bờ, lúc mới lộ ra trong tầm mắt người Trường Lăng liền làm cho không biết bao nhiêu mỹ nhân Trường Lăng ảm đạm phai màu, không biết làm cho bao nhiêu tài tuấn trẻ tuổi thất hồn lạc phách như bị ma quỷ ám ảnh.
Nghe nói năm đó nàng mặc một chiếc áo áo váy ngũ sắc vảy cá.
Bộ y phục kia của nàng là dùng các loại vảy cá trong biển chế thành, có được màu sắc diễm lệ nhất thiên hạ, nhưng mà mỗi một mảnh vảy cá đều được thợ thủ công quận Giao Đông tỉ mỉ lựa chọn cùng bào chế, lại nhẹ nhàng mềm mại giống như lông vũ, nhìn qua giống như một chiếc áo lông.
Năm đó quý tộc quận Giao Đông bị vô số quyền quý Trường Lăng coi là dế nhũi vừa xuất hiện, làm cho ngõ hẻm Trường Lăng trống không, vô số người chen chúc mà đến, dồn dập chạy đến cảng xem loại phong hoa tuyệt đại này.
Mà lần này, mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng rất nhiều quận huyện của vương triều Đại Tần bên ngoài Trường Lăng, đã có vô số người nối liền không dứt chạy tới nơi đây, chạy tới bến cảng nơi con tàu của quận Giao Đông năm đó neo đậu.
Nhưng qua mấy ngày, Ba Sơn Kiếm Tràng liền cho người chứng thực tin tức này.
Trịnh Tụ sẽ đi thuyền đến bến cảng kia.
Mà Trịnh Tụ sẽ lên bờ từ cảng kia, rồi tiến hành trận chiến này ở nơi đó.
Thời gian là một thứ rất kỳ diệu.
Lúc đầu có những người liên tục tranh luận đúng sai.
Tranh cãi về đúng sai giữa Ba Sơn Kiếm Tràng và Nguyên Vũ ngày xưa, tranh cãi về đúng sai giữa Trịnh Tụ và Nguyên Vũ.
Nhưng theo con thuyền không biết khi nào sẽ chính thức xuất hiện hẳn là đang cách Trường Lăng càng ngày càng gần, dường như tất cả mọi người bắt đầu quên đi đúng sai, mà tựa như thuần túy biến thành xem kịch, biến thành chính thắng bại của trận đại chiến này.
Có đạo lý, đánh, không có đạo lý, vậy cũng đánh.
Được làm vua thua làm giặc, so với thắng bại, việc giảng đạo lý dường như không có ý nghĩa gì.
- Chẳng cần quản đúng hay sai, trái lại cũng là muốn đánh! Dù sao hai người này đánh một trận, khiến ta luôn cảm thấy rất sảng khoái. Không đánh còn chưa ra sức!
Thực khách trong hai quán thịt dê ở Trường Lăng càng ngày càng nhiều, dần dần mặt bàn của hai cửa hàng gần như được kết nối thành một khối, có tiếng kêu của một người say rượu khuấy động tiếng lòng của rất nhiều người.
Đối với những người bình thường, chuyện này có vẻ rất đơn giản.
Có sức mạnh hoặc không có sức lực nào.
Năm đó Ba Sơn Kiếm Tràng mang theo người Tần diệt ba triều Hàn Triệu Ngụy, liền làm cho tất cả người Tần cảm thấy có hứng thú, mà hiện tại, trận quyết đấu này, mặc kệ năm đó Ba Sơn Kiếm Tràng cùng Nguyên Vũ ai đúng ai sai, đánh nhau chính là làm cho toàn bộ người Tần cảm thấy có lực.
Có người tránh mà không chiến, sẽ làm cho tất cả người Tần cảm thấy không có hứng thú.