Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 876 - Q8 - Chương 204: Sinh Tử Cục

Q8 - Chương 204: Sinh tử cục Q8 - Chương 204: Sinh tử cục

*Ván cờ sống chết

Hai bên bờ Vị Hà là những loài cây hỗn tạp, lá cây có màu hoặc đỏ hoặc vàng hoặc xanh lá cây, không giống một màu xanh đậm như quận Giao đông.

Dưới bầu trời trong vắt, Trịnh Tụ bị một số người trùng hợp đoán đúng hành tung, nàng cưỡi chiếc thuyền năm đó không nhanh không chậm tiến về bến tàu năm xưa.

Con thuyền này năm đó thực sự đã tiêu tốn rất nhiều tiền bạc và khí lực của quận Giao Đông, cho nên vẫn được bảo tồn nguyên vẹn.

Các loại tài liệu sở dĩ đắt đỏ, chính bởi vì năm tháng không thể phai mờ, cho dù đã cách gần hai mươi năm, vẻ ngoài đều là như mới trong thời gian dài.

Trịnh Tụ ngồi trong khoang thuyền này, cảm giác quen thuộc mà lại xa lạ.

Nàng nhìn màu sắc đỏ, vàng, xanh rực rỡ hai bên bờ sông Vị Hà, nghĩ đến cảm giác mới mẻ khi đi thuyền này đến lần đầu tiên, khẽ cảm thấy có chút bi ai.

Nàng lại giống như đến Trường Lăng lần đầu tiên.

Nhưng nhiều người năm đó đã chết.

Bây giờ đến lượt chính nàng.

Một chiếc thuyền con lướt ra từ một con sông nhỏ, tiếp cận chiếc thuyền nàng đang ngồi.

Thân ảnh Đạm Đài Quan Kiếm cùng Triệu Nhất từ trên thuyền nhỏ kia lướt lên, rơi xuống mũi thuyền này.

Hai người chỉ muốn mang kiếm của Triệu Tứ đến cho Trịnh Tụ, đồng thời muốn đi theo con thuyền này, tận mắt đứng ngoài quan sát trận chiến này.

Bất kể Đạm Đài Quan Kiếm hay là Triệu Nhất, đều không tính là người quen với Trịnh Tụ.

Hơn nữa Đạm Đài Quan Kiếm cảm thấy với tâm tình Trịnh Tụ lúc này, có lẽ cũng không muốn nói bất kỳ lời nào với bọn họ.

Nhưng ngay khi y giao kiếm cho thị nữ bên ngoài khoang thuyền, Trịnh Tụ ở trong khoang thuyền bỗng nhiên mở miệng lên tiếng,

- Cám ơn.

Đạm Đài Quan Kiếm cùng Triệu Nhất đều có chút ngạc nhiên.

Y đáp lễ nói:

- Không cần cảm ơn.

Trịnh Tụ chưa ra khỏi khoang thuyền, nhưng ở trong khoang thuyền, nàng lại hơi ngẩng đầu lên, tắm rửa trong ánh mặt trời chiếu vào trong khoang, nói:

- Năm đó khi ta đến Trường Lăng, không có ai chờ ta, ta cũng không biết thứ nghênh đón mình là may mắn hay tai họa, Trường Lăng lúc đó đối với ta mà nói là một bí ẩn rất lớn, thế nhưng hiện tại, ít nhất có người đang chờ ta.

Những lời này của nàng rất đơn giản, nhưng chứa đựng những cảm xúc phức tạp không thể diễn tả.

Đạm Đài Quan Kiếm không thể đáp lại, chỉ có thể cười cười một cách áy náy và ngượng ngùng.

Người nào biết được chuyện gì xảy ra sau này?

Ai biết tương lai mình sẽ trở thành người như thế nào?

Từ sáng sớm, bến cảnh sông Vị Hà đã tập trung vô số quan viên và quân sĩ mặc y phục màu đen của Đại Tần.

Sắc mặt những quan viên này cực kỳ ngưng trọng, sâu trong con ngươi lộ ra vẻ bất an thật sâu.

Lúc trước chỉ là suy đoán, nhưng khi tuyến báo trên Vị Hà truyền đến, khi Đạm Đài Quan Kiếm và vị Tông sư Triệu Kiếm Lô kia ngang nhiên hiện thân, leo lên con thuyền từ quận Giao Đông đến, mọi chuyện đều đã được chứng thực.

Nữ chủ nhân của tòa thành này ngày xưa đang trở về giống như suy đoán lúc trước.

Điều duy nhất không xác định lúc bây giờ là sự ứng đối của Thánh thượng mà bọn họ trung thành.

Hoàng đế Nguyên Vũ có đến hay không.

Sau khi Hoàng đế Nguyên Vũ tới, thật sự sẽ tiến hành một trận quyết đấu công bằng cùng Trịnh Tụ sao?

Đây là những gì bọn họ muốn biết, nhưng lại không dám thảo luận.

Tin tức quân tình đương nhiên bị quản chế rất nghiêm khắc, không có khả năng nhanh chóng lưu truyền đến trong ngõ hẻm, song hết lần này tới lần khác lại có khứu giác tương đối nhạy cảm được khí tức khác thường, đám người bên ngoài bến tàu lại càng tụ tập càng nhiều.

Khi lượng lớn xe ngựa đến, liền đã không cách nào giấu diếm nữa, đã phần ngõ hẻm Trường Lăng đã trống không, đám người hỏi thăm chạy tới đã tràn ngập đường lớn.

Bỗng nhiên ở trên bờ Vị Hà, nhất là rất nhiều người trèo lên cây nhìn ra đồng loạt phát ra một tiếng kinh hô.

Trên mặt sông xa xa xuất hiện một chút bóng đen.

Đó là một chiếc thuyền lẻ loi, nhìn như bình thường, cũng không thể làm cho người ta liếc mắt một cái đã cảm thấy nó có liên hệ cực kỳ mật thiết với quận Giao Đông.

Nhưng không biết ai là người đầu tiên lên tiếng, có lẽ là người năm đó cũng vừa đúng lúc nhìn thấy con thuyền này, nhưng khi thanh âm vang lên, tất cả những người nhìn thấy con thuyền này đều đồng loạt phát ra thanh âm, hơn nữa bất kể là người phát ra tiếng, hay là người nghe được tiếng kinh hô như thủy triều mà còn chưa thấy thuyền này, trong lòng gần như nhận định con thuyền này chính là chiếc thuyền chở Trịnh Tụ đến.

Trong lòng quan viên trong bến tàu càng rõ ràng đây chính là chiếc thuyền kia.

Trong lòng bọn họ lại càng thêm bất an.

Trong vòng vài giờ, con thuyền này sẽ cập bến.

Nhưng đến lúc này Hoàng đế Nguyên Vũ vẫn không xuất hiện, Hoàng thành cũng không có bất kỳ tin tức nào truyền đến, vậy rốt cuộc phải ngăn cản con thuyền này cập bờ, hay là chuyện gì cũng không làm, cứ chờ như vậy?

- Hắn nhất định sẽ tới, hơn nữa nhất định sẽ đến đánh một trận với ta.

Ở trong khoang thuyền, Trịnh Tụ đã nhìn thấy đám người đông nghịt từ cửa sổ, thấy được những quan viên và quân sĩ Đại Tần cẩn thận đứng thẳng nhưng bất an, nàng chỉ lạnh lùng cười cười, nói.

Đạm Đài Quan Kiếm cùng Triệu Nhất cũng nghe rõ ràng thanh âm này.

Hai người không biết Trịnh Tụ muốn tự nói cho mình nghe, hay là đối thoại với bọn họ, nhất thời cũng không biết có nên đáp lại hay không.

Những lời này đích thật là nói với hai người bọn họ, Trịnh Tụ lại bổ sung một câu:

- Không phải hắn muốn làm kết thúc gì đó với ta, mà do ta biết quá nhiều thứ của hắn, hắn rất rõ nếu mình không đến, ta nhất định sẽ kể ra tất cả những chuyện hắn đã từng làm ở trước mặt những người này. Mấy năm nay ta đã cõng quá nhiều nồi đen thay hắn, hắn muốn ta tiếp tục cõng những cái nồi đen này, cho nên hắn nhất định phải đến.

Lông mày Đạm Đài Quan Kiếm nhảy dựng.

Y cảm thấy có chút bi ai.

Nhưng đồng thời trong lòng chấn động, biết Trịnh Tụ cũng là người hiểu rõ Nguyên Vũ nhất trên đời này.

Trong bến tàu chợt vang lên một hồi tiếng hít vào như thủy triều.

Tiếp theo là một hồi tiếng bái Thánh thượng khiến đất rung núi chuyển.

Không có dấu hiệu nào, cũng không ai phát hiện y đã xuất hiện theo cách ra sao.

Một đạo thân ảnh vẫn chỉ mặc quần áo vải thô tầm thường, nhưng lại tản ra uy thế khó nói xuất hiện trước tất cả quan viên trong triều.

Y đưa lưng về phía tất cả quan viên Đại Tần, quay mặt về phía Vị Hà, chắp tay mà đứng chờ con thuyền kia.

Cứ đứng lặng lẽ như vậy.

Không thấy vui buồn.

Không hề tỏa ra bất kỳ lực lượng nguyên khí cường đại nào.

Nhưng tất cả mọi người đều biết y là Nguyên Vũ.

Tất cả mọi người đều cảm thấy giang sơn nằm dưới chân y.

Hình dáng của con thuyền ngày càng trở nên rõ ràng hơn trong mắt của tất cả mọi người.

Nguyên Vũ không quay đầu lại, y chỉ giơ tay lên, nắm tay lắc lắc về phía sau.

Tất cả quan viên và quân sĩ vương triều Đại Tần đều đồng loạt lui về phía sau năm mươi bước.

Đám khán giả bên ngoài bến tàu này đương nhiên không phải là quân đội, nhưng vào lúc này, cũng không kìm được lui về phía sau, không ai bởi vì chen chúc mà ngã xuống.

Nguyên Vũ hít sâu một hơi.

Trong và ngoài bến tàu đều hoàn toàn yên tĩnh.

Y không hạ bất kỳ mệnh lệnh nào, nhưng tất cả mọi người đều rất tự nhiên không dám thở lớn, một mảnh tĩnh mịch.

Đây rõ ràng là một sinh tử cục.

Nhưng không biết vì sao, bóng dáng Nguyên Vũ lại có sức hấp dẫn kỳ dị.

Bầu không khí yên tĩnh nơi này chậm rãi trở nên tĩnh mịch, giống như buổi chiều đầu hạ, gió nhẹ nhàng đưa tới, rất nhiều người trong ngõ hẻm đang ngủ trưa, mà có vài người đang nhàm chán ngẩn người.

Thuyền đến

Cập bờ thả neo.

Tiếng va đập của ván gỗ và tiếng nước đã phá vỡ sự im lặng.

Triệu Nhất và Đạm Đài Quan Kiếm lui đến đuôi thuyền.

Phía trước mũi thuyền trống rỗng, cửa khoang thuyền giống như bị gió tự nhiên đẩy ra.

Một chùm ánh sáng chói mắt lóe lên trong ánh mắt của mọi người.

Ánh mắt Nguyên Vũ hơi nheo lại, khóe mắt lặng lẽ hiện lên vài nếp nhăn rất nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment