Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 877 - Q8 - Chương 205: Dẫn Lôi Hỏa

Q8 - Chương 205: Dẫn lôi hỏa Q8 - Chương 205: Dẫn lôi hỏa

Đập vào mắt đều là ánh vàng.

Trước khi Trịnh Tụ đến, tất cả mọi người đều tràn ngập nghi vấn và suy đoán.

Nhưng bây giờ tất cả mọi người đã nhận được câu trả lời.

Trịnh Tụ không mặc chiếc lân y quý giá hoa lệ khi đến Trường Lăng lần đầu tiên. (lân y: y phục bằng vảy)

Nàng mặc một kiện phượng y màu vàng.

Rất khó dùng ngôn ngữ chuẩn xác để hình dung chất liệu và màu vàng của phượng y này.

Chiếc phượng y này làm cho người ta có cảm giác đầu tiên, là dùng rất nhiều loại sợi tơ màu vàng dệt thành.

Cho dù là người bình thường mà không phải người tu hành, đều sẽ sinh ra cảm giác đầu tiên như vậy.

Bởi vì độ dầy màu vàng rất phong phú, từng đợt từng đợt đan xen, tạo thành hoa văn và Phù văn xinh đẹp vượt quá tưởng tượng của con người.

Thế nhưng trên thế gian làm sao có thể có nhiều sợi tơ màu vàng thuần khiết hơn vàng nguyên chất như vậy?

Ánh vàng chói mắt không chỉ nằm trong bản thân các chất liệu này.

Lực lượng nguyên khí đặc biệt xen lẫn làm cho ánh sáng vàng óng lộng lẫy này mang theo một hương vị thánh khiết.

Năm xưa khi Trịnh Tụ đến, chiếc lân y cực kỳ hoa mỹ trân quý kia đẹp thì đẹp thật, nhưng bất kể ở giá trị bản thân hay là ở phương diện thợ thủ công, cùng với phương diện chấn nhiếp lòng người, đều không thể so sánh với chiếc phượng y này.

Khi ánh sáng màu vàng óng trải ra trên mặt nước mềm mại, làm cho nước Vị Hà đều bị nhuộm thành màu vàng, người Tần từ trong rung động tỉnh táo lại mới chú ý tới bộ mặt của Trịnh Tụ.

Trên mặt nàng có một tầng huỳnh quang nhàn nhạt, giống như tinh quang mông lung.

Nhưng điều khiến cho rất nhiều người đã nhìn thấy khuôn mặt nàng trước đây có thể khẳng định, nàng có vẻ trẻ hơn so với những năm trước, thậm chí không có gì khác so với lần đầu tiên vào Trường Lăng.

Sâu trong đôi mắt Nguyên Vũ chợt xuất hiện vẻ khiếp sợ cực lớn, nếp nhăn trên khóe mắt lại sâu thêm mấy phần.

Trên mặt nước trong bến tàu, có một chiếc thiết giáp hạm bỏ hoang, trong khoang quan sát của chiếc thiết giáp hạm này, Từ Phúc nhìn Trịnh Tụ lúc này rực rỡ vạn phần, nhìn bóng lưng Nguyên Vũ, trong mắt lão tràn ngập cảm thương.

Từ Phúc đã dần dần già đi, thương thế của lão cũng chưa hoàn toàn khôi phục như cũ, càng có vẻ tuổi già sức yếu.

Lão đối với toàn bộ thiên hạ mà nói là một trong những Tu hành giả lâu đời nhất, từng gặp quá nhiều người, cũng gặp quá nhiều thiên tài ưu tú.

Trong tất cả những thiên tài này, Nguyên Vũ và Trịnh Tụ không thể nghi ngờ đều là những người đứng đầu trong số đó.

Lão thấy hai người kia rất xứng đôi.

Nếu hai người này có thể đồng lòng nhất trí, theo lão thấy, không có người nào trong thiên hạ là đối thủ của đôi vợ chồng này.

Song lão nghĩ thế nào cũng không hiểu được ý nghĩ của Nguyên Vũ và Trịnh Tụ.

Dường như ngay từ đầu, ý nghĩa của việc hai người này tồn tại là tổn thương và hủy diệt lẫn nhau.

Rốt cuộc là vì cái gì?

Hiện tại Trịnh Tụ diễm lệ vô song, nhưng không che dấu được tử khí, mà Nguyên Vũ bây giờ dù cho cường đại như thế nào, cũng bắt đầu dần dần già đi.

......

Đám người yên lặng chợt lại phát ra một mảnh kinh hô, tất cả mọi người lui về phía sau mấy bước.

Bởi vì lúc này Trịnh Tụ động.

Một cỗ khí tức bàng bạc chậm rãi tuôn ra từ trên người nàng, làm cho thân hình nàng có vẻ cao lớn trong nháy mắt.

Mặc dù là ban ngày, nhưng có từng đợt tinh quang mà mắt thường có thể thấy được, từ trong hư không rơi xuống, chiếu rọi đến trên thuyền.

Nàng đứng ở trên thuyền, vị trí bản thân cao hơn so với Nguyên Vũ, hiện tại khí tức phồng lên, lại càng có vẻ từ trên cao nhìn xuống.

Lông mày Nguyên Vũ nhíu lại trong vô thanh vô tức.

Y không thích bị người nhìn như vậy.

Nhất là khi y trở thành Tu hành giả đầu tiên trên thế gian thăng cấp Bát Cảnh, y càng không thích có người dám làm như vậy ở trước mặt mình.

Y khống chế nguyên khí của mình dao động.

Sau đó y nhìn Trịnh Tụ, lên tiếng.

Biểu lộ của y rất lạnh nhạt, mang theo một ít tự giễu cùng châm chọc,

- Vốn là chuyện giữa vợ chồng, sao phải làm đến mức như vậy?

Câu nói này rất đơn giản.

Nhưng hai chữ vợ chồng lại khiến những người khác phải ngẫm nghĩ.

Mặc kệ Trịnh Tụ vì sao bức chiến, nhưng hai người cuối cùng vẫn là vợ chồng.

Giữa vợ chồng thì nên tuân thủ một số quy tắc, hoặc có thể ẩn giấu càng nhiều hàm nghĩa hơn.

- Ngươi muốn ta nói chuyện sao?

Nhưng nghe được những lời này, Trịnh Tụ chỉ lạnh lùng nhìn Nguyên Vũ, mang theo một loại đùa cợt khiến người ta sợ hãi:

- Ngươi thật sự muốn cho người ta nghe lời ta nói sao?

Trong lòng Nguyên Vũ lập tức nghiêm nghị, ánh mắt chợt lạnh.

Một đạo kiếm ý lạnh thấu xương hình thành ở trước người y, vô hình vô chất, thế nhưng tất cả mọi người có thể cảm nhận được rõ ràng, nó đang ở trước ngực y.

Trong không khí nổi lên một cơn gió nhẹ.

Bầu trời phía trên chậm rãi sáng ngời, một loại hào quang thánh khiết bắt đầu xua tan tinh quang rơi xuống trong tầng mây.

Đưa kiếm ngang ngực, điều này đại biểu cho ứng chiến và bắt đầu.

Quá mức thất vọng, oán hận đến cực điểm sẽ khó có thể sinh ra chán ghét.

Nhưng đây là kết quả mà Trịnh Tụ muốn nhìn thấy.

Nguyên Vũ chợt cảm thấy sợ hãi.

Y sợ nàng sẽ nói ra bí mật nào đó.

Có sợ hãi, kiếm ý đương nhiên cũng chịu ảnh hưởng.

Nàng không chút do dự, trực tiếp ra tay.

Vô số dân chúng cùng Tu hành giả ở đây hoàn toàn không nghĩ tới trận quyết đấu giữa Nguyên Vũ và Trịnh Tụ lại có thể trực tiếp bắt đầu như vậy.

Cũng như bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới phương thức Trịnh Tụ ra tay ngay từ đầu.

Một tấm phù màu sắc rực rỡ bay ra từ trong ống tay áo màu vàng của Trịnh Tụ.

Trên tấm Đạo phù này có vảy lấp lánh, mỗi một loại màu sắc khác nhau, dường như đều là một mảnh lân phiến khác biệt.

Hình ảnh hoàn chỉnh của tấm Đạo phù này chỉ tồn tại trong chớp mắt.

Một tiếng ầm vang vọng

Mặt sông Vị Hà chợt ép xuống một thước.

Vô số dòng nước màu xanh biếc điên cuồng tuôn ra từ trong tấm Đạo phù này, mỗi một mảnh lân phiến màu sắc khác biệt, hóa thành sát ý khủng bố không giống nhau, hết lần này tới lần khác lại dùng tốc độ kinh khủng đan xen cùng một chỗ.

Giống như một tấm lưới khổng lồ, bị nước xuân mênh mang thúc đẩy, rơi về phía Nguyên Vũ.

Trịnh Tụ đứng sau làn nước xanh mênh mang.

Nguyên khí dao động trên thân thể nàng vẫn rất yên lặng.

Tất cả lực lượng nguyên khí phun mạnh ra ngoài đến từ bản thân tấm Đạo phù kia.

Nguyên Vũ hít sâu một hơi.

Y rất khó tưởng tượng trên thế gian có loại Phù gì có thể có được lực lượng như vậy, hơn nữa không cần tiêu hao nguyên khí bản thân khi thi phù.

Nhưng động tác của y cũng không có bất kỳ chần chờ nào.

Hành động của y lại cực kỳ đơn giản, chỉ làm cho những tia sáng thánh khiết đã bị y cảm nhận được, bay bổng rơi xuống trong thiên địa.

Vô số ánh sáng mờ nhạt mà thánh khiết chợt ngưng kết.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chúng nó biến thành một thanh kiếm quang thật lớn, thanh kiếm này còn lớn hơn thân thuyền dưới người Trịnh Tụ, chỉ vừa hạ xuống đã dễ dàng chém vỡ làn nước xanh và tấm lưới lớn. (kiếm quang: kiếm bằng ánh sáng)

Trịnh Tụ không hề động.

Nguyên Vũ cũng không ngờ tới.

Trong nháy mắt khi kiếm quang khổng lồ cắt ra làn nước xanh và tấm lưới lớn, bất kể là làn nước xanh bị tách ra hay là vỡ vụn, toàn bộ càng thêm oanh một tiếng cực kỳ mãnh liệt, giống như bắt đầu bùng cháy, biến thành ngàn vạn luồng lôi hỏa!

Lôi hỏa đỏ đen tùy ý điên cuồng lay động, che lấp thiên địa trước mắt Nguyên Vũ!

Hô hấp của Nguyên Vũ hơi dừng lại, trong cơ thể hàn ý thấm xương.

Những lôi hỏa này đã thôn phệ một bộ phận lực lượng của y, chuyển hóa nguyên khí của y vào trong đó.

Nhưng uy hiếp lớn nhất đối với hắn hiện tại cũng không phải là lực lượng của tấm Đạo phù này, mà là sát ý của Trịnh Tụ ẩn chứa ở trong đó.

Trịnh Tụ đã ra tay.

Thế nhưng lúc này y còn chưa cảm nhận được thanh kiếm của nàng.

Kiếm của nàng ẩn nấp trong ngàn vạn luồng lôi hỏa này.

Nguyên Vũ vươn tay ra.

Một đạo kiếm quang màu vàng óng chính thức xuất hiện trong tay y.

Thanh kiếm ở trong tay y này cũng không hề vung ra bên ngoài, mà chấn động với tần suất khủng bố ở trong bàn tay y!

Bình Luận (0)
Comment