Trên thân kiếm dường như có bọt nước màu vàng hiển hiện, khi gợn sóng dâng lên, rời khỏi thân kiếm, lại hóa thành từng chiếc lông vũ màu vàng.
Vô số kiếm khí màu vàng óng ngưng tụ thành thực chất, như ngàn vạn chiếc lông vàng bay lên từ trên kiếm của y, dày đặc như bão tuyết, lan tràn ra bốn phía thiên địa.
Ngàn vạn đạo lôi hỏa đều bị xé nát, chỉ còn một đạo Tinh Hỏa màu trắng như ánh nến trong gió, bay bổng ở trong kiếm khí màu vàng óng.
Đây là lấy lực phá đạo chân chính.
Theo những kiếm khí này được sinh ra và kích phát, thân thể Nguyên Vũ ở trong cảm giác của mọi người, cho dù là cảm giác của người thường cũng không ngừng bành trướng, trở nên thật lớn, trở nên vô lượng, thông thẳng đến hư không vô tận.
Y giống như một người khổng lồ cao đến mức không thể tưởng tượng được, liên thông với bầu trời.
Không dùng bất kỳ kỹ xảo nào, y dựa vào lực lượng thuần túy mà nghiền nát tất cả Phù ý, bức một đạo Tinh Hỏa kiếm của Trịnh Tụ ẩn nấp trong đó ra .
Đây là lực lượng Bát Cảnh, nhưng so sánh với lúc ở Lộc Sơn Hội Minh, khả năng khống chế đối với lực lượng Bát Cảnh của y hiển nhiên đã cực kỳ thuần thục cùng tùy ý.
Chấn động kịch liệt mà sinh ra ngàn vạn kiếm khí như lông vàng, kiếm trong tay y từ điên cuồng dao động đến tuyệt đối tĩnh lặng, lại không có chút gián đoạn nào.
Trong nháy mắt sau đó, thanh kiếm trong tay y đã vung thẳng tới đạo Tinh Hỏa lãnh khốc kia.
Từ cực động đến đột tĩnh trong nháy mắt nghịch chuyển, chuyện này dường như không phù hợp với quy luật trong thiên địa, làm cho vô số Tu hành giả ở đây thậm chí đều sinh ra một loại cảm giác cả người không thoải mái. (cực động: dao động cực độ, đột tĩnh: đột nhiên yên tĩnh)
Kiếm quang màu vàng óng cực kỳ chuẩn xác va chạm vào Tinh Hỏa màu tái nhợt.
Nhưng cũng không phải là chém kích, mà là đập.
Rõ ràng là một đạo kiếm quang nhỏ hẹp, nhưng ở trong hư không lại giống như sóng lớn vỗ vào, phát ra một tiếng "Vù" nặng nề, Tinh Hỏa màu tái nhợt bị cứng rắn thay đổi phương hướng, đánh ngược về phía Trịnh Tụ.
Tuy Tinh Hỏa tản ra khắp nơi, thế nhưng uy năng lại chỉ có chút yếu bớt.
Đinh Ninh có một chiêu Bí Kiếm ý, nhưng cuối cùng chẳng qua chỉ là mượn chút kiếm ý, giống như bắt lấy một ít dấu vết kiếm khí đi qua, lại khác nhau một trời một vực với một kiếm như vậy của Nguyên Vũ.
Triệu Nhất không thể nhìn thấy tình cảnh dạng này, nhưng hắn cảm nhận được tất cả những chuyện xảy ra, còn rõ ràng hơn so với tuyệt đại đa số người ở đây.
Hắn không thể không lắc đầu.
Hắn không ngờ Nguyên Vũ lại mạnh mẽ như vậy.
Mặc dù cảnh giới của hắn hôm nay đã vượt trội hơn nhiều so với trận chiến trên Vị Hà năm đó, nhưng trong lòng hắn lại có thể khẳng định, đổi lại là chính mình, chưa chắc có thể tiếp được một kiếm toàn lực của Nguyên Vũ hiện tại.
Trên không trung vang lên một tiếng trầm đục.
Thân thể Trịnh Tụ vốn đã rời khỏi thân thuyền, nhảy lên không trung.
Chiến đấu giữa những Tu hành giả đẳng cấp như nàng và Nguyên Vũ, vốn chính là xem ai có thể nắm giữ tiên cơ, luôn luôn nắm tiết tấu chiến đấu ở trong tay mình.
Mượn một tấm Đạo phù kia, bản thân nàng đã chiếm được tiên cơ.
Nhưng Nguyên Vũ lần này, lại là phá kiếm ý của nàng, đồng thời còn chuyển công thành thủ.
Một đạo Tinh Hỏa màu tái nhợt này cách nàng còn hơn mười trượng, lực lượng nguyên khí khủng bố đã trùng kích đến chân nguyên hộ thể của nàng, cứng rắn ép nàng từ giữa không trung rơi xuống.
Đôi chân nàng rơi xuống đất.
Một làn sóng khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường khuếch tán từ mắt cá chân của nàng ra không khí xung quanh.
Mặt đất bến tàu dưới chân nãng được trải lên những tảng đá màu xanh.
Loại nham thạch này cực kỳ cứng rắn, trải qua vô số năm hoạt động của bến tàu, xe ngựa nghiền ép, dây thừng ma sát, cũng chỉ lưu lại dấu vết nông cạn, chỉ mài mặt ngoài trở nên bóng loáng.
Nhưng theo cỗ sóng khí này khuếch tán, nham thạch cứng rắn lại xuất hiện vết nứt giống như mạng nhện, kịch liệt khuếch tán, bên trong lại giống như ấm đun nước đang sôi, phát ra tiếng xùy xùy và từng luồng khí nóng.
Vụn đá bắn tung tóe, đánh vào thân những chiếc thuyền ven bến, phát ra một trận va chạm đáng sợ.
Những chiếc thuyền kia bắt đầu lắc lư kịch liệt, trên thân tàu xuất hiện vết thương dày đặc.
Trong đôi mắt lạnh lùng của Trịnh Tụ cũng hiện ra hào quang khác thường, nàng cũng không nghĩ tới tu vi của Nguyên Vũ đã đến trình độ như vậy.
Nhưng bất kể tâm tình hay là thân thể của nàng đều không có chút dao động nào.
Hai chân của nàng giống như cái đinh đâm vào trên mặt đất bến cảng đang không ngừng nổ tung, nàng vươn tay về phía đạo Tinh Hỏa màu tái nhợt đang rơi xuống trước mặt.
Oanh một tiếng, giống như có một cái lò lửa dựng lên trong thiên địa.
Nóng đến nỗi khiến cho đám người bên ngoài bến tàu đều cảm thấy nhiệt lưu kinh khủng cực độ đang từ trong tay nàng tùy ý tỏa ra bên ngoài thiên địa.
Trung tâm của lò lửa chính là thanh tiểu kiếm nàng nắm chặt trong lòng bàn tay.
Trong nháy mắt hai đạo kiếm quang chạm vào nhau, Tinh Hỏa màu trắng dễ dàng vỡ vụn như tro giấy đốt hết.
Thanh kiếm bản mệnh này của Triệu Tứ đã trải qua thời gian dài rèn luyện trong loạn lưu Tinh Hỏa, cho nên loại Tinh Hỏa này hoàn toàn không cách nào sinh ra uy hiếp gì đối với nó, ngược lại có rất nhiều Tinh Hỏa lưu tán bị thanh kiếm bản mệnh này hấp thu chỉ trong nháy mắt.
Thanh tiểu kiếm màu đỏ rực này bao bọc quanh hào quang màu trắng xanh, trở nên khổng lồ.
Động tác của Trịnh Tụ ổn định đến mức dường như đình trệ, nhưng đạo kiếm quang này lại nhanh đến mức vượt ra khỏi nhận biết của tuyệt đại đa số tu sĩ ở đây.
Kiếm quang trong nháy mắt phá không, đâm thẳng vào mi tâm Nguyên Vũ.
Trong ánh sao rực rỡ, ngũ quan máu thịt của Nguyên Vũ bị chiếu rọi đến gần như trong suốt, hai con ngươi của y dường như muốn thiêu đốt lên.
- Đây là một kiếm của Triệu Kiếm Lô mà ngươi dưỡng đã lâu kia?
Nhưng khóe miệng của y lại hiện ra một tia ý cười mỉa mai.
Loại ý cười này nở rộ, thiên địa nguyên khí hùng hậu đến mức khó có thể tưởng tượng đã điên cuồng tuôn ra từ trong khiếu vị quanh người y.
Nương theo tiếng xé rách khủng bố, những Tinh Hỏa màu tái nhợt ngưng tụ quấn quanh lại bị chấn rời thanh kiếm bản mệnh này, biến thành từng loại đồ vật sự bay bổng như ánh nến, bắn ra bốn phía bên ngoài.
Kiếm bản mệnh trong tay Trịnh Tụ còn đang đi về phía trước, mang theo thân thể của nàng, lưu lại từng đạo tàn ảnh ở trong không khí.
Trường kiếm màu vàng óng vừa mới hoàn thành chuyện vỗ ra trong tay y, liền bị nâng lên một cách cực kỳ thô bạo, sau đó giống như một cây trường côn, đập vào đầu Trịnh Tụ!
Trong không khí vang lên vô số tiếng lưu ly vỡ vụn.
Phần thân hai kiếm vẫn chưa thực sự chạm nhau, nhưng nguyên khí va chạm đã làm cho thân thể Trịnh Tụ trong nháy mắt bị đánh bay ra sau.
Thân thể nàng như con nhạn gãy cánh đau thương lướt đi, bay qua những chiếc thuyền còn đang không ngừng lay động, nặng nề nện xuống mặt sông Vị Hà.
Tay cầm kiếm của Nguyên Vũ chỉ có chút lắc lư, hai đầu gối của y hơi cong, cũng không phải là muốn triệt tiêu lực, mà muốn phát lực thêm lần nữa!
Trong nháy mắt, bóng dáng của y đã biến mất tại chỗ.
Trận chiến ngày hôm nay cũng không quá phức tạp, y chỉ cần đối phó với một mình Trịnh Tụ, cho nên y hoàn toàn cũng không cần phải giữ lại chân nguyên trong cơ thể.
Loại chiến pháp này không dễ nhìn, nhưng rất thực dụng, rất khí phách.
Thân ảnh của y đã đến phía trên Trịnh Tụ.
Đây là một loại tốc độ cùng khí thế làm cho tất cả mọi người ở đây có cảm giác rung động.
Hoàn lưu do y tạo ra làm cho rất nhiều thuyền nhỏ đang còn lay động thậm chí trực tiếp lật úp, ầm ầm rơi xuống mặt nước.
Kiếm trong tay y đã vung ngược lên, trong nháy mắt sau đó, thanh kiếm này lại như côn lớn đập xuống, đủ để nện Trịnh Tụ xuống đáy sông!
Nhưng đúng lúc này, cũng xuất hiện chuyện ngoài dự liệu của y.
Kiếm trong tay Trịnh Tụ vung ra nhanh hơn y.
Hoặc có thể nói kiếm ý của Trịnh Tụ, thi triển và hình thành nhanh hơn so với y.