Lực lượng của Thất Cảnh và Bát Cảnh có sự khác biệt về bản chất.
Mặc kệ Trịnh Tụ mượn Tinh Hỏa như thế nào, dựa vào kiếm bản mệnh của Triệu Tứ ra sao, trước lực lượng chân nguyên cùng thiên địa nguyên khí dẫn tụ, tối đa chỉ có thể cố hết sức rút ngắn chênh lệch giữa hai người, mà không có khả năng đạt tới trình độ chính diện chống lại.
Nhưng dưới sự áp chế như vậy, nàng còn có thể xuất kiếm nhanh hơn y.
Điều này chỉ có thể nói rõ lúc trước Trịnh Tụ đang diễn kịch, chỉ có thể nói rõ lực lượng chân nguyên của nàng mặc dù không bằng Nguyên Vũ, nhưng trình độ cường hãn của thân thể đã vượt qua y.
Ý chí cực kỳ cứng cỏi có thể làm cho thân thể dưới tình huống bị thương nghiêm trọng còn có thể làm ra một ít động tác muốn hoàn thành một cách nhanh nhất.
Nhưng tình huống của Trịnh Tụ lúc này hiển nhiên cũng không chỉ ở nguyên nhân ý chí.
Trong cảm giác của Nguyên Vũ lúc này, rất nhiều huyết nhục trong thân thể Trịnh Tụ giống như có dây sắt thép xoắn nhanh chóng xoay tròn lực lượng đang sinh ra, đang nổ tung.
Loại bí thuật liên quan đến nhục thân kim cương này, chỉ có thể đến từ tăng nhân khổ hành ở Đông Hồ.
Hơn mười đạo Tinh Hỏa tuôn ra từ trên mũi của tiểu kiếm trong tay Trịnh Tụ, lướt qua kiếm ý của y đập xuống, rơi vào ngực y.
Chỉ hơn mười đạo Tinh Hỏa cực nhỏ, nhưng trong nháy mắt rơi vào ngực y, lại vang lên vô số tiếng cắt chém dày đặc mà sắc bén.
Trong Tinh Hỏa có rất nhiều kiếm khí tinh trần, rực rỡ giống như là bảo thạch.
Thế nhưng những kiếm khí ngưng tụ đến cực điểm này lại không thể đâm vào máu thịt của Nguyên Vũ, mà chỉ cắt quần áo trên ngực y ra.
Hơn mười phiến lân giáp u ám hiện lên trên da thịt Nguyên Vũ, phun hào quang u ám ra bên ngoài.
Những kiếm khí óng ánh và hào quang tối tăm bên trong những Tinh Hỏa này đánh thẳng vào đều bị ngăn trở, sau đó nhanh chóng hóa thành bột phấn càng mịn.
Ầm - một tiếng nổ lớn vang vọng.
Kiếm khí của Nguyên Vũ rơi xuống mặt nước, chỗ mũi kiếm cắm vào, kình khí trong nháy mắt xông đến đáy Vị Hà, ép ra tất cả dòng nước.
Trong nháy mắt kế tiếp, dòng nước bị ép ra tạo thành một cơn sóng lớn hình khuyên, trộn lẫn với rất nhiều bùn cát, nổ tung ra bên ngoài.
Thân thể Trịnh Tụ thuận theo sóng nước dâng trào bay ngược về phía sau.
Trong mắt Nguyên Vũ hiển hiện một tia ngoài dự liệu.
Sâu trong mắt nàng lúc này cũng có ngoài ý muốn.
Những lân giáp hiện lên trước ngực Nguyên Vũ có khí tức quen thuộc của nàng, đây là lân giáp U Long, song cũng không phải là lân giáp U Long mà Bách Lý Tố Tuyết cưỡi.
Hơn mười phiến lân giáp U Long này của Nguyên Vũ có khí tức cổ xưa hơn, đồng thời khí tức càng sâu, càng thuần khiết, thậm chí có loại cảm giác đã bị khí tức trên Bát Cảnh thấm nhuần hồi lâu.
Thứ này chỉ có thể đến từ vương triều Đại U ngày xưa.
Hoàng thất vương triều Đại Tần có một ít di vật của vương triều Đại U ngày xưa cũng không tính là chuyện đáng ngạc nhiên.
Nhưng mấu chốt là cho dù bản thân nàng, cũng không biết Nguyên Vũ có được thứ như vậy.
Phần ngực cứng rắn chịu một kiếm của Trịnh Tụ, thần sắc trên mặt Nguyên Vũ không thay đổi.
Y quá hiểu Trịnh Tụ.
Từ lúc nàng muốn quyết đấu cùng y, y đã biết nàng muốn hủy diệt bản thân, đồng thời cũng hủy diệt luôn của y.
Mặc dù cuối cùng không giết được y, Trịnh Tụ nhất định sẽ buộc y dùng hết thủ đoạn đang giấu kín.
Thế nhưng đối với y mà nói cũng là như vậy.
Y cũng muốn thông qua Trịnh Tụ, nhìn xem Vương Kinh Mộng cùng những người ở bên cạnh Vương Kinh Mộng hiện tại rốt cuộc có bao nhiêu thủ đoạn cường đại.
......
U lân màu đen trên ngực Nguyên Vũ biến mất.
Y đứng trên sóng lớn nhìn Trịnh Tụ, không hề truy kích mà chỉ hít sâu một hơi, đồng thời điều hòa khí huyết lưu động trong cơ thể, trường kiếm trong tay vê ra một bông hoa kiếm.
Chỉ là một chiêu kiếm rất đơn giản, nhưng kiếm khí trên thân kiếm trong nháy mắt lại biến thiên địa trước người y thành một mảnh chân không.
Có thiên địa nguyên khí kinh người bị phiến chân không này cuốn tới, lại không tụ tập trên kiếm trong tay y, mà trực tiếp xuất hiện ở phía sau Trịnh Tụ.
Một đạo kiếm quang lặng lẽ xuất hiện sau lưng Trịnh Tụ đang bay ngược, đâm về phía sau gáy nàng.
Nhìn một kiếm này của Nguyên Vũ, cảm thụ được khí tức đặc biệt bên trong đó, bên ngoài bên tàu vang lên một trận kinh hô.
Người phát ra kinh hô phần lớn đều là Tu hành giả áo bào màu lam hoặc là màu tím.
Những Tu hành giả này đều đến từ Linh Hư Kiếm Môn.
Linh Hư Kiếm Môn cùng nổi danh với Mân Sơn Kiếm Tông, những Tu hành giả này đương nhiên không thể giống như Tu hành giả bình thường, tâm cảnh dễ dàng dao động kịch liệt.
Điều khiến bọn họ khiếp sợ là bởi vì một kiếm này của Nguyên Vũ vốn là bí kiếm của Linh Hư Kiếm Môn, hơn nữa là bí kiếm mà bọn họ đều không thể lĩnh ngộ và nắm giữ.
Bí kiếm của các tông môn sở dĩ được gọi là bí kiếm, không phải bởi vì nó khó có thể nắm giữ, mà bởi vì uy lực cường đại, kiếm ý độc đáo, là kiếm ý cường đại được các đời Tông sư của tông môn lĩnh ngộ nghiên cứu ra trên cơ sở một ít Kiếm kinh của bổn môn, bao hàm rất nhiều đạo lý tu hành, lĩnh ngộ về pháp tắc nguyên khí của bản môn, là kiếm pháp mà ngay cả đệ tử bình thường trong tông môn cũng không được truyền thụ, để tránh cho người ngoài biết.
Bất kỳ bí kiếm của một tông môn nào đương nhiên đều đại biểu cho lực sát thương cường đại vượt qua kiếm pháp bình thường.
Hiện tại một kiếm nhìn như tùy ý này của Nguyên Vũ cũng tự nhiên như thế.
Nhưng càng làm cho những Tu hành giả của Linh Hư Kiếm Môn phản ứng nhanh nhất này khiếp sợ chính là, đối mặt với kiếm khí xuất hiện phía sau, Trịnh Tụ lại hoàn toàn không vung kiếm ngăn cản.
Thanh tiểu kiếm trong tay nàng càng bốc cháy mãnh liệt.
Từ chỗ sâu trong phôi kiếm dâng lên hai cỗ hỏa khí cuồng bạo, một loại hỏa diễm cực kỳ ngưng tụ căng đầy, giống như là sắt đỏ đã trải qua thiên chuy bách luyện, loại hỏa diễm còn lại là cương phong gào thét, giống như có người huy động chùy lớn vô số lần, lại đè ép cương phong ở bên trong hỏa diễm này. (cương phong: gió mạnh)
Hai loại hỏa diễm này phân biệt đến từ lực lượng nguyên khí của Triệu Nhất và Triệu Tứ, nhưng đều mang theo nhiệt lượng đáng sợ thiêu cháy tất cả và không ai bì nổi của Triệu Kiếm Lô.
Nhưng trong nháy mắt khi hai cỗ hỏa diễm này dâng lên, bên trong vô số khiếu vị trong thân thể Trịnh Tụ chợt có rất nhiều tinh quang màu trắng lạnh lẽo như mấy ngàn con rắn nhỏ điên cuồng tuôn ra, dung nhập vào trong hai loại hỏa diễm này.
Ba loại hỏa diễm giao hòa, nhanh chóng trở nên lạnh lẽo.
Chúng nó biến thành một đạo kiếm khí hỏa diễm không có nhiệt độ.
Một đạo kiếm khí này hoàn toàn không chú ý một kiếm từ phía sau nàng đâm tới, mà vô cùng túc sát chỉ thẳng vào cổ họng Nguyên Vũ.
Một kiếm này của Nguyên Vũ đã nhanh hơn nàng.
Một đạo kiếm quang này rơi vào phần gáy Trịnh Tụ.
Trong không khí vang lên một tiếng phượng minh thê lương kỳ dị.
Trên phượng y màu vàng trên người Trịnh Tụ phóng thích ra một cỗ uy áp khó có thể tưởng tượng được, từng mảnh ánh vàng hình thành trước đạo kiếm khí này, cứng rắn bức nó dừng ở trên không trung.
Hai cỗ lực lượng giằng co lẫn nhau, bên trong ánh vàng phát ra thanh âm vỡ vụn.
Đầu tiên là sâu trong pháp trận rất nhỏ mà mắt thường không thể nhìn thấy của phượng y màu vàng phát ra tiếng vỡ vụn, sau đó là cổ Trịnh Tụ, thậm chí cả xương cốt cùng huyết nhục.
Trong cảm giác của tuyệt đại đa số Tu hành giả lúc này, mặc dù phượng y trên người Trịnh Tụ có lực phòng ngự khiến người ta không thể tưởng tượng được, nhưng một kiếm này của Nguyên Vũ vẫn tạo thành thương thế nghiêm trọng đối với nàng, thậm chí đủ để chấn nát cả người nàng.
Nhưng trong thời gian cực ngắn này, sâu trong cơ thể Trịnh Tụ có một loại tử khí âm hàn như thủy triều khuếch tán ra.
Tất cả Tu hành giả còn lại còn chưa cảm nhận được được cỗ khí tức này, thế nhưng sâu trong mắt Nguyên Vũ lại xuất hiện một chút vẻ lạnh thấu xương.
Y cảm nhận được.
Y có ấn tượng sâu sắc với loại khí tức này.
Thứ này đến từ đối thủ đáng sợ nhất mà y gặp phải trong Lộc Sơn Hội Minh, Yến Anh.
Trên da thịt trắng nõn của Trịnh Tụ thẩm thấu ra khí đen.
Nàng chưa chết.
Thân thể của nàng trong nháy mắt cũng không hề nứt ra.
Thanh kiếm trong tay nàng cũng không có bất kỳ chậm chạp nào.
Hỏa diễm băng lãnh tịch diệt rơi xuống cổ họng Nguyên Vũ.