Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 881 - Q8 - Chương 209: Không Đường Về

Q8 - Chương 209: Không đường về Q8 - Chương 209: Không đường về

Nguyên Vũ luôn là một người rất mâu thuẫn.

Y vẫn rất khiêm tốn, hoặc có thể nói rất ẩn nhẫn, rất bình thản.

Ở thời điểm những người Ba Sơn Kiếm Tràng quát tháo phong vân, y hoàn toàn không triển lộ quá nhiều tu vi của mình.

Trong chuyện xưa người ta say sưa nói về việc so kiếm của những người này, làm rất nhiều người nhiệt huyết sôi trào, làm cho rất nhiều Tu hành giả trẻ tuổi khao khát, lại rất ít khi có y trong đó, hoặc chỉ có bóng dáng nhàn nhạt của y.

Cho nên rất nhiều chuyện xưa, rất nhiều điển tịch trong thế giới người tu hành năm đó, sau khi y đăng cơ đã hạ lệnh một mồi lửa đốt đi cũng không tiếc.

Nhưng hắn vẫn luôn cực độ khát vọng thành công, khát vọng kiến công lập nghiệp, trở thành Thánh quân có một không hai trong lịch sử.

Y lại có rất nhiều thời khắc kiêu ngạo.

Tỷ như diệt Ba Sơn Kiếm Tràng, làm cho tông môn cường thịnh nhất lúc ấy nhanh chóng biến mất, dùng thủ đoạn cường đại áp chế quân đội, thuận lợi đăng cơ.

Tỷ như sau khi một kiếm bình sơn ở Lộc Sơn Hội Minh, y bắt đầu tự xưng là Quả nhân.

Trong mắt y lúc đó, trên đời này đã không còn người nào có thể sánh vai với mình.

Mà trong tất cả quá khứ của y, mặc dù không nói, nhưng rất nhiều người đều có thể nghiền ngẫm ra được, chuyện khiến y kiêu ngạo nhất đương nhiên là giết chết Vương Kinh Mộng, cùng với cạy góc tường nhà hắn, chiếm được nữ nhân Trịnh Tụ của hắn.

Mặc kệ Trịnh Tụ và y cuối cùng lục đục như thế nào, thậm chí đến cuối cùng rơi vào tình cảnh ngươi chết ta sống, nhưng ít nhất trong những năm y đăng cơ, y đều sẽ cảm thấy Trịnh Tụ lựa chọn mình ngoại trừ lợi dụng lẫn nhau thì đương nhiên có nhân tố tình cảm.

Đến mấy năm nay cuối cùng chán ghét, theo y thấy chỉ là bởi vì dã tâm của Trịnh Tụ luôn luôn không được thỏa mãn, vẫn không ngừng lớn ra, mà y càng ngày càng làm cho Trịnh Tụ thất vọng mà thôi.

Nhưng thực tế là gì?

Ngay từ đầu Trịnh Tụ đã cảm thấy y cũng chỉ là một công cụ để hoàn thành dã tâm của nàng.

Hoặc ở trong lòng Trịnh Tụ, y ở bất kỳ phương diện nào thực ra vẫn luôn luôn kém Vương Kinh Mộng.

Có lẽ ngay từ đầu y đã hoàn toàn không có được bất kỳ tình nghĩa chân thật nào của Trịnh Tụ, hoặc là mấy năm nay nàng vẫn luôn hối hận cùng ảo não, cho nên mới càng ngày càng chán ghét y, càng ngày càng thất vọng đối với hiện thực.

Có một số việc không hỏi, có một số lời không nói, sẽ vĩnh viễn không có đáp án.

Nhưng trong mắt Nguyên Vũ lúc này, những Linh Liên ngay từ khi mới sinh ra đã tắm rửa dưới ánh sa kiao, sẽ có thể là đáp án của vấn đề.

Đáp án này giống như tinh thần nguyên khí hiện tại đang thiêu đốt trong cơ thể y, đối với y mà nói là như vạn kiến đốt thân.

Trịnh Tụ không nhìn nụ cười thê lương của y.

Bởi vì nàng không thể nhìn thấy nó.

Bản thân nàng dựa vào độc dược cùng bí pháp hồi quang phản chiếu, lúc này tất cả lực lượng trong cơ thể tuôn ra, nàng đã thực sự đến tình cảnh dầu hết đèn tắt, hai mắt nàng mất đi thần thái, ngay cả độ ẩm trong hai đồng tử cũng bị khí tức nóng rực phát ra từ trên thân kiếm của mình hấp khô.

Lúc này nàng đã đờ đẫn mà không có yêu hận.

Nàng đã không có đáp án cho cuộc đời này của mình.

Đến cuối cùng, nàng không còn suy nghĩ nữa.

Ngàn ý niệm đều thành trống rỗng.

Nàng vô cùng chuyên chú, giống như đặt cả đời mình ở trong một kiếm này.

Nàng đang thực hiện bước cuối cùng trong cuộc đời mình.

Một kiếm này giống như một con đường không lối về.

Triệu Nhất - Triệu Kiếm Lô cách nàng và Nguyên Vũ cũng không quá xa, lúc này hắn giật mình động dung.

Kiếm ý của Triệu Kiếm Lô vốn là kiếm liều mạng.

Bỏ ta, quên ta, một đi không trở lại.

Nhưng cho dù là hắn, cũng không thể thi triển ra kiếm ý như Trịnh Tụ lúc này.

Kiếm ý của Trịnh Tụ lúc này hợp với kiếm ý của Triệu Kiếm Lô đến cực hạn, vô cùng nhuần nhuyễn mà hoàn mỹ.

Nguyên Vũ nở cười thê lương, y hung hăng nhìn Trịnh Tụ.

Nhưng y cũng khó có thể thấy rõ khuôn mặt nàng.

Thiên địa trước người y dường như bị một kiếm này hoàn toàn nhen nhóm.

Lò lửa thật lớn rơi xuống, làm cho trước mắt y biến thành một mảnh đỏ thẫm.

Những tinh thần nguyên khí xuyên qua cơ thể y như độc tố kịch độc không cách nào hóa giải, làm cho phản ứng của y chậm lại một chút.

Y vung kiếm chém ngang, cản lại một kiếm này của Trịnh Tụ.

Y phẫn nộ đến mức trước nay chưa từng có, hoàn toàn không cách nào khống chế lực lượng điên cuồng tuôn ra từ trong cơ thể.

Thế nhưng một tiếng nổ giòn vang lên.

Xương cổ tay cầm kiếm của y không cách nào thừa nhận kiếm ý của hai bên va chạm, trực tiếp bị chấn gãy.

Y cảm thấy đau nhức kịch liệt, gào thét, chân nguyên trong cơ thể như mấy sợi dây thừng mạnh mẽ buộc chặt cổ tay y, làm cho cả cánh tay cùng kiếm bản mệnh trong tay như một thể, kiếm thế không ngừng.

Đang!

Chân hỏa nóng rực ở trước người y như sóng tách ra, mãnh liệt như tường xẹt qua đỉnh đầu cùng lòng bàn chân y.

Trịnh Tụ cả người mang kiếm, bị một kiếm vô cùng mạnh mẽ của y chém bay ra ngoài.

Nhưng cùng lúc đó, một tiếng nổ giòn vang lên chỗ vai phải y.

Vai phải y đau nhức kịch liệt, đau thấu tim gan.

Toàn bộ xương bả vai bên phải cơ thể y vỡ vụn, một ít xương cốt gãy thậm chí đâm thủng máu thịt của y, chui ra.

- A!

Y phát ra một tiếng kêu đau dữ dội.

Tiếng kêu này giống như tiếng thét chói tai của dã thú, chứa đựng vô số cảm xúc, nhiều nhất là không thể tin được.

Thân thể y bởi vì đau đớn cùng tâm tình kịch liệt kích động mà không ngừng phát run.

Không khí bên ngoài cơ thể y là một mảnh đỏ rực.

Nhưng khuôn mặt của y lại tái nhợt đến mức không có chút màu máu.

Nửa người y nhiễm máu, tay phải rốt cuộc không thể nắm được kiếm bản mệnh của mình, kiếm quang màu vàng óng từ trong tay y vô lực rơi xuống.

Không biết là do nóng nên ra mồ hôi, hay là đau đớn sinh ra mồ hôi lạnh.

Tóc của y bị mồ hôi thấm ướt, từng sợi tóc lộn xộn dính lại với nhau, dán lên trán và gò má y.

Cả cuộc đời này, Nguyên Vũ chưa bao giờ có thống khổ như vậy, cũng chưa bao giờ chật vật như thế.

Thân thể Trịnh Tụ đang bay ngược.

Cơ thể nàng trống rỗng.

Bởi vì trống rỗng, cho nên nhẹ nhõm.

Cả cuộc đời nàng chưa từng có thoải mái như lúc này... chưa từng vui vẻ như thế.

Nàng dốc tất cả cảm xúc, cả cuộc đời của mình trong một kiếm này, nàng cảm thấy sung sướng một cách khó hiểu.

Ý thức của nàng bắt đầu biến mất.

Nhưng khóe miệng nàng gợn ra nụ cười.

Khí nóng hừng hực xung quanh cuối cùng làm cho nàng cảm thấy ấm áp.

Nàng cảm thấy mình giống như đang nhắm mắt lại dưới ánh mặt trời mùa xuân ở quận Giao Đông, ngã vào sườn đồi đầy hoa vàng, ngủ say trong hương thơm ấm áp.

Trong tiếng kêu đau đớn của Nguyên Vũ, cả trong và ngoài bến tàu, thậm chí trên mặt sông Vị Hà xa xôi đều là một mảnh yên tĩnh.

Ánh mắt mọi người không hề nhìn Nguyên Vũ, mà lại rơi vào trên người nàng, rơi vào trên thanh kiếm trong tay nàng.

Cảm giác của tất cả mọi người đều rất lạ.

Trịnh Tụ lúc này hoàn toàn khác biệt với vẻ lạnh lùng khiến cho ai cũng sợ hãi trước kia, vô cùng nhiệt liệt.

Nhưng thân ảnh của nàng nhanh chóng phai nhạt trong tầm mắt của tất cả mọi người, chỉ có một tiểu kiếm đỏ thẫm kia vẫn phun ra hỏa diễm hỗn loạn như trước.

Thân thể nàng bắt đầu phân hủy, hóa tro, biến thành tàn lửa màu đỏ bay bổng theo hỏa diễm.

Phượng y màu vàng xuất hiện mấy vết nứt, không hề hoàn toàn biến mất mà chậm rãi rơi xuống mặt sông phía dưới.

Thanh tiểu kiếm màu đỏ thẫm dừng lại trong không khí.

Trên thuyền đã bị tàn phá, Triệu Nhất cúi đầu hành lễ với nơi Trịnh Tụ biến mất.

Hắn không cách nào bình phán cả đời Trịnh Tụ, nhưng ít nhất trong trận chiến cuối cùng hiện tại, một kiếm này đủ làm cho hắn sinh ra kính trọng.

Tiểu kiếm đỏ thẫm bay về phía hắn, bị hắn thu hồi ống tay áo.

Bình Luận (0)
Comment