Tiểu kiếm đỏ thẫm bay trở lại ống tay áo của hắn, phát ra một tiếng chấn minh thanh thúy như trở vào bao.
Âm thanh này ngắn ngủi, nhưng rất độc đáo.
Quân Tần trong bến tàu chợt khẩn trương lên, trong nháy mắt nơi đây thậm chí còn sáng lên rất nhiều kiếm quang.
Rất nhiều phi kiếm giống như rắn độc trôi nổi trên không trung, giữ thế chờ phát động mà hơi chấn động.
Triệu Nhất chậm rãi ngẩng đầu.
Ánh mặt trời chiếu lên mặt, chiếu sáng đôi mắt không ánh sáng của hắn, cũng chiếu sáng vẻ khinh bỉ nhàn nhạt trên mặt hắn.
Hắn ngẩng đầu "nhìn" những phi kiếm này một cái, sau đó liền xoay người đạp mặt nước Vị Hà phía sau.
Hắn như đi trên mặt đất bằng phẳng, lại không lặng yên không một tiếng động như Dạ Sách Lãnh trở về Trường Lăng năm đó, khi bước chân rơi xuống mặt nước như sấm rền không ngừng vang vọng.
Hắn không nói gì, nhưng tiếng bước chân cực kỳ có lực lượng này lại đang nói cho chủ nhân của những phi kiếm này,
- Tu hành giả Triệu Kiếm Lô ta sao có thể là dạng giậu đổ bìm leo?
Đây chính là kiêu ngạo của Triệu Kiếm Lô.
Ngay cả đối với Nguyên Vũ cũng không ngoại lệ.
Đạm Đài Quan Kiếm thở dài một tiếng.
Y cũng quay người lại, rời đi.
Trịnh Tụ chiến vong, Nguyên Vũ lúc này bị thương rất nặng, hai người một chết một trọng thương như vậy đối với Mân Sơn Kiếm Tông cùng Ba Sơn Kiếm Tràng mà nói, đều là kết quả rất tốt. (chiến vong: đánh đến chết)
Nhưng trong nháy mắt Trịnh Tụ hóa tro biến mất, trong lòng y có chút trống rỗng, không biết vì sao y có chút đồng tình với cuộc đời này của Trịnh Tụ.
- Cũng là một người đáng thương.
Trong lòng y thầm nói như vậy, nhưng lập tức lại nhịn không được cười cười tự giễu.
Có lẽ do Trịnh Tụ biểu hiện ra kiếm ý quá hoàn mỹ trong trận chiến này, thế cho nên y chịu chút lây nhiễm.
Có lẽ nhiều năm như vậy, Trường Lăng và thiên hạ có những người như Trịnh Tụ này tồn tại thì mới có thể đặc sắc như thế.
Có lẽ một đoạn thời gian rất dài trong tương lai, bất kể thiên hạ này thuộc về ai thì đều sẽ tịch mịch một chút.
Cảm xúc của Đạm Đài Quan Kiếm là cảm xúc của đại đa số người Tần trong và ngoài bến tàu lúc này.
Trận chiến giữa Trịnh Tụ và Nguyên Vũ sinh ra rất nhiều biến hóa khiến bất cứ kẻ nào cũng không thể tưởng tượng được, nhất là tinh thần nguyên khí trong hạt sen Linh Liên cuối cùng.
Nhất là rất nhiều người biết ẩn tình, biết Trịnh Tụ tốn vô số tâm huyết trên hạt sen Linh Liên này, mà khi Nguyên Vũ bị trọng thương ở Lộc Sơn Hội Minh, sau khi hai người xuất hiện khoảng cách, Trịnh Tụ lại chậm chạp không chịu đưa hạt sen Linh Liên chữa thương cho Nguyên Vũ, mà y cuối cùng cũng hiệp nghị thành công với nàng, mới rốt cục có được đồ vật này.
Chuyện này giống như Trịnh Tụ cất giấu độc, nhưng Nguyên Vũ lại nghĩ hết phương pháp, trả giá rất lớn, cầu xin Trịnh Tụ cho mình uống độc như vậy.
Trận chiến này từ ý nghĩa nào đó mà nói đã là nơi hội tụ thủ đoạn của rất nhiều môn phái trong thiên hạ, từ Phù đạo đến luyện kiếm, rồi đến thể tu, âm thần quỷ vật... Đã là trận chiến đặc sắc nhất sau trận chiến của Vương Kinh Mộng ở Trường Lăng, ngay cả trận chiến giữa Vương Kinh Mộng và Triệu Tứ cũng không thể so sánh với trận chiến này.
Nhưng bất kể quá trình của trận chiến này như thế nào, khi trận chiến này kết thúc, bất kể nhìn một kiện phượng y bay bổng kia, hay là nhìn Nguyên Vũ mặc dù đã không còn kêu đau đớn nữa, nhưng thân thể còn đang khống chế không được run rẩy, tất cả mọi người đều có loại cảm giác mất mát.
Trịnh Tụ thật sự chết đi, biến mất như vậy sao?
Khi đại đa số người còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Từ Phúc xuất hiện bên cạnh Nguyên Vũ.
Từ Phúc dùng một bộ áo bào mới che đi nửa thân thể Nguyên Vũ, trong nháy mắt sau đó, thân ảnh lão và Nguyên Vũ đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người, trở lại trong một chiếc xe ngựa đã phóng nhanh tới ở phía sau.
Trong nháy mắt Nguyên Vũ ngồi vững trong xe ngựa này, một tiếng rên rỉ thống khổ lại vang lên từ trong miệng y.
Trên da thịt bên ngoài thân thể y vang lên một hồi thanh âm tê tê.
Một ít nguyên khí lộn xộn ngưng tụ vả lại tràn ngập sát ý bị y bức ra từ trong thân thể, xé nát áo bào mới được khoác lên người y.
- Lại đến mức này, lại dừng ở đây! Con điếm này!
Đôi môi Nguyên Vũ mím chặt, theo một ngụm máu ứ ra khỏi miệng, y phát ra một tiếng trầm thấp đến cực điểm như thú rống.
Ngay thời điểm này, y đã không thể khống chế được cảm xúc của bản thân.
Trong suốt cuộc đời của mình, tâm trạng của y chưa bao giờ kích động như lúc này, cũng chưa bao giờ nói những lời mất lý trí, chưa bao giờ thất thố như vậy.
Từ Phúc không tiến vào toa xe ngựa này của y.
Lão ở trong một chiếc xe ngựa phía trước Nguyên Vũ, với tu vi của lão thì cũng rất dễ dàng nghe được thanh âm như vậy.
Từ Phúc hít sâu một hơi, có chút thống khổ nhắm hai mắt lại.
Trong trận chiến Trường Lăng năm đó, lão lựa chọn Nguyên Vũ và Trịnh Tụ, theo lão thấy, Nguyên Vũ chính là Hoàng thất chính thống, với lực lượng của hai người này, việc vương triều Đại Tần thống nhất thiên hạ sẽ không quá xa xôi.
Hiện tại ngay cả hai nước Sở, Yến cũng đã bị tiêu diệt, chỉ có vương triều Đại Tề kéo dài hơi tàn, chuyện vương triều Đại Tần thống nhất thiên hạ đích xác đã không quá xa xôi.
Thế nhưng hai người mà lão coi trọng năm đó lại thành ra như thế này.
Làm sao đến mức này, nghĩ lại đã không còn ý nghĩa.
Mấu chốt là kết cục như thế nào?
Lão hít một hơi thật sâu, lại giống như hút cả mùa đông vào, trong cơ thể vô cùng rét lạnh.
Toàn bộ trong và ngoài bến tàu đều là một mảnh ảm đạm.
Nữ chủ nhân ngày xưa của Trường Lăng, thiên tài mạnh nhất từ trước đến nay của quận Giao Đông, đồng thời hội tụ rất nhiều thủ đoạn của đại Tông sư trong thiên hạ, nhưng vẫn bại dưới Đế vương cường đại của Trường Lăng.
Là người Trường Lăng thì nên cảm thấy vui mừng và kiêu ngạo.
Nhưng Hoàng đế Nguyên Vũ cứ như vậy cưỡi xe ngựa rời đi.
Hơn nữa trước khi thân ảnh vị Đế vương cường đại này biến mất, tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy Triệu Nhất thu kiếm khiến cho tất cả Kiếm sư Đại Tần trong bến tàu như lâm đại địch, ai cũng thấy được tên Đế vương này thống khổ cùng bị thương.
Dường như vị Thánh thượng hiện tại rất khác với người trong tâm trí của bọn họ.
Y có thực sự thắng không?
Đại đa số mọi người thậm chí bắt đầu bối rối.
Không chỉ vô địch trong ấn tượng, mà ngay cả rất nhiều chuyện, dường như đều rất khác với Thánh thượng trong trí nhớ của bọn họ.
......
Quan đạo rộng lớn nhất đương nhiên dành cho chiếc xe ngựa của Hoàng đế Nguyên Vũ trở về Hoàng thành, theo đó bắt đầu khởi động còn có rất nhiều xe ngựa của Tu hành giả, chiến xa của quân đội.
Nhiều xe ngựa không thuộc về những người bên trên bị ngăn chặn ở trên một số con đường nhỏ.
Nhưng hiện tại trong những xe ngựa bị ngăn chặn này, kỳ thật cũng có rất nhiều tồn tại đối với cả thiên hạ lúc này mà nói đều được coi là nhân vật trọng yếu.
Trong thiên địa vẫn có nguyên khí hỗn loạn lưu động, thổi qua rèm xe ngựa.
Triệu Cao đang ở trong một chiếc xe ngựa bị chặn chết như vậy.
Mỗi một lần rèm xe lắc lư, ánh sáng trong xe liền chuyển từ sáng sang tối, từ tối chuyển sang sáng, giống như có một thế giới tiêu tan ở trước mặt hắn.
Hắn đờ đẫn nhìn trước mắt không ngừng lóe sáng, ánh mắt cũng không hề nhìn về chiếc xe ngựa của Hoàng đế Nguyên Vũ kia, nhưng tâm tình trong lòng hắn cũng phức tạp đến cực điểm.
Trịnh Tụ rốt cục đã chết.
Cảm giác đại cừu được báo như thế nào?
Dường như chưa chắc đã vui vẻ.
Nhưng con người gặp gỡ dường như luôn luôn rất mộng ảo.
Sau khi hắn hóa thân thành danh y tiến vào Hoàng cung, sau khi làm ra những chuyện này, hắn cũng thật không ngờ mình có thể sống lâu.
Nhưng khi Trịnh Tụ chết đi, khi Thần Đô Giám đã biến mất, khi thuộc hạ trung thành ngày xưa của Trịnh Tụ đều biến mất... Rất nhiều điều hắn đã làm dường như không dễ dàng bại lộ như vậy.
Nguyên Vũ hiện cũng bị thương nặng.
Mà hắn lại nắm giữ tất cả y quan trong Hoàng cung Đại Tần, thậm chí nắm trong tay rất nhiều quyền thế vô hình.
Hắn dường như không còn là một phế vật gần đất xa trời sau khi thực hiện được việc báo mối thù lớn.
Đối với toàn bộ thiên hạ mà nói, bắt đầu từ lúc này hắn đột nhiên trở nên trọng yếu hơn.