Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 883 - Q8 - Chương 211: Chán Trường Sinh

Q8 - Chương 211: Chán trường sinh Q8 - Chương 211: Chán trường sinh

Người trong và ngoài bến tàu lần lượt rời đi.

Đối với thế giới người tu hành mà nói, người chết chính là Trịnh Tụ, là Tu hành giả ưu tú nhất từ trước đến nay của quận Giao Đông, là một trong những người có thực lực đứng đầu thiên hạ hiện tại.

Nhưng đối với người Trường Lăng bình thường mà nói, người chết lại là nữ chủ nhân của nơi đây, hơn nữa là người chính thức nắm giữ Trường Lăng mười mấy năm nay.

Thực ra trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, mười mấy năm sau khi đăng cơ, đại đa số thời gian Nguyên Vũ đều dùng để tu hành.

Trước ngày hôm nay, tất cả người Trường Lăng đều chỉ có ấn tượng với vẻ lãnh khốc và phản bội của Trịnh Tụ.

Nhưng khi bọn họ thực sự mất đi vị nữ chủ nhân này, khi họ bắt đầu cúi đầu suy tư, trái tim của bọn họ có một số cảm xúc không thể giải thích.

Những câu chuyện cũ của triều định làm cho bọn họ xúc động hay phẫn nộ còn lâu mới chân thật bằng trận chiến xảy ra trước mắt bọn họ hôm nay.

Mấy năm nay tất cả bọn họ đều thường nghe nàng lãnh khốc với đối thủ của mình cỡ nào, lúc tập trung quyền thế trong tay lại vô tình như thế nào, nhưng mười mấy năm qua, người Trường Lăng thật sự không được sống tốt sao?

Đại đa số mọi người có rượu để uống, có thịt để ăn, có cuộc sống phong phú và ổn định.

Tất cả bọn họ đều đã thích ứng với phương thức quản lý Trường Lăng của nữ chủ nhân này, cũng đã quen với cuộc sống như vậy.

Nhưng bắt đầu từ hôm nay, bọn họ phải bắt đầu thích nghi với một Trường Lăngkhông có nữ chủ nhân này.

Sẽ có khác biệt như thế nào?

Tất cả những người bình thường không thể nhìn ra quá xa này rất bối rối và lộn xộn.

Tin tức Hoàng hậu Trịnh Tụ của Đại Tần chết đi, giống như gió khuếch tán dọc theo cánh đồng.

......

Một phong mật tín truyền tin tức Trịnh Tụ chết rất nhanh đã đến quận Giao Đông.

Đinh Ninh mở lá thư này ra, lúc hắn buông xuống, lá thư này cũng hóa thành bụi bặm tiêu tán.

Hắn đi về phía chỗ cao vách núi, nhìn về phía mặt biển, nhìn về phía các nơi ở quận Giao Đông.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết xuất hiện ở phía sau hắn, cũng im lặng chứ không nói gì.

- Mặc dù đã không thèm để ý, hơn nữa đã sớm đoán được sẽ là như thế, nhưng khi thực sự nghe được tin tức này, vẫn nhịn không được có chút bi thương.

Đinh Ninh cũng không hề che giấu, nhẹ giọng nói một câu này.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết rất rõ tâm tình của hắn.

Giống như năm đó, nàng cũng hận Vương Kinh Mộng như vậy, nhưng khi nghe được tin hắn chết trận ở Trường Lăng, nàng cũng cực kỳ bi thương.

Nàng không nói gì, chỉ nắm lấy tay Đinh Ninh.

Đinh Ninh nhẹ nhàng cười cười.

Hắn thở phào một cái.

Nhân sinh thật sự rất kỳ quái.

Có một số người cũng rất lạ.

Khi thế giới này xuất hiện người tu hành tới nay, thứ rất nhiều người theo đuổi dường như là sống lâu dài hơn, cực hạn chính là Trường sinh.

Nhưng mặc kệ người khác như thế nào, trong mắt hắn hiện tại, Trường sinh thật sự có ý tứ sao?

Một đoạn tuế nguyệt chính là một đoạn tâm tình vĩnh hằng.

Kinh nghiệm và ký ức trưởng thành nhiều khi không thể nào thay thế được.

Khi bằng hữu càng ngày càng ít, ngay cả kẻ thù cũng dần dần ít đi.

Nếu thật sự có thể Trường sinh, bằng hữu cùng địch nhân ngày xưa từng người từng người mất đi, mặc dù lại có bằng hữu cùng địch nhân mới, nhưng năm tháng qua đi không quay về, người mới cuối cùng cũng là hậu bối, chỉ có thể không ngừng nhắc nhở mình đã rất già.

Quá già mà không trở về, thực sự sẽ không mệt mỏi?

Tin tức truyền ra ngoài Âm Sơn, truyền đến sâu trong thảo nguyên.

Trong thảo nguyên cỏ mọc én bay, bà lão Ô Thị nhìn mật báo chi tiết về trận chiến này, cũng không có bất kỳ cảm giác sung sướng nào.

Đinh Ninh đã trải qua quá nhiều chuyện, từ một kiếm khách trẻ tuổi thiên phú tuyệt luân đến thủ lĩnh chốn tu hành mạnh nhất, sau đó lại bước lên con đường báo thù như vậy, đi lòng vòng đến cuối cùng, qua mười mấy năm mới rốt cục tiếp cận chuyện muốn hoàn thành năm đó.

Mặc kệ Đinh Ninh hiện tại nhìn qua có trẻ tuổi hay không, hắn sớm đã không còn là Kiếm sư trẻ tuổi không ai bì nổi dưới nắng mai năm xưa.

Hắn bắt đầu lưu luyến, đã nói lên tâm tình của hắn đã bắt đầu già đi.

Giống như Triệu Tứ, Bạch Sơn Thủy, đều là như thế.

Nhưng bà lão này thực sự đã già.

Già đến nỗi bắt đầu quên rất nhiều điều, thậm chí sẽ càng đáng sợ, sẽ cảm thấy rất nhiều điều không có ý nghĩa.

Cho nên đối với bà lão này mà nói, rất nhiều đại sự trên đời này mang đến cho bà vui mừng lại không bằng lúc bà đi dạo phát hiện một cụm hoa mà bà rất thích nở rộ, còn không bằng hai con chó bà nuôi đẻ được một đoàn cún nhỏ.

Tin tức truyền đến Yến cảnh.

Hoặc có thể nói là Tần cảnh.

Bởi vì vương triều Đại Yến đã không còn tồn tại nữa.

Trong doanh quân khổng lồ của quân Tần ở Yến cảnh là một mảnh tĩnh mịch.

Tất cả các tướng lĩnh đều có tâm tình nặng nề nhìn thống soái Bạch Khải của bọn họ.

Bạch Khải có thể đi đến địa vị ngày hôm nay, phần lớn đều là do Trịnh Tụ phá cách đề bạt.

Trịnh Tụ chết, sẽ ảnh hưởng đến gã như thế nào?

- Trước quan tâm một chút việc cung cấp lương thực cho quân đội có vấn đề hay không.

Nhưng điều khiến bọn họ không ngờ tới chính là, Bạch Khải chỉ giao phó một câu này, liền đi ra khỏi doanh trướng nghị sự.

Gã đi vào doanh trướng của Tịnh Lưu Ly, nói cho nàng nghe tin tức này.

- Mạnh hơn nhiều so với ta nghĩ.

Tịnh Lưu Ly là người bình tĩnh nhất, nàng chỉ nói:

- Thật không ngờ ngay cả hạt sen Linh Liên như vậy mà nàng cũng lợi dụng, đây mới là vật bản mệnh chân chính được nàng dưỡng trong nhiều năm. Nhưng như vậy sẽ khiến mọi chuyện trở nên đơn giản hơn, nàng đã làm cho Nguyên Vũ bị thương nặng như vậy, có lẽ hắn đang trốn trong đại trận Hành cung mà Lý Tư xây dựng cho hắn, không đi đâu được. Kế tiếp sẽ hoàn toàn không thể ngăn cản và lợi dụng hai chúng ta.

- Ta đoán ngươi muốn trực tiếp để ta dẫn quân vào đất Tề, không để ý đến quân lệnh của hắn.

Bạch Khải nhìn Tịnh Lưu Ly, nói:

- Khi ta nhìn thấy những tin tức này, nghị sự cùng những thuộc của ta, liền nghĩ đến ngươi sẽ nghĩ như vậy.

- Ngươi đoán không sai, đúng là ta nghĩ như vậy, ta còn đoán quân lệnh của Nguyên Vũ chắc hẳn sẽ tới rất nhanh, chắc hẳn hắn sẽ cho ngươi thu binh trở về Trường Lăng.

Tịnh Lưu Ly cười lạnh,

- Dù sao ngươi cũng là cọng rơm cứu mạng của hắn lúc này.

Bạch Khải không nghi ngờ câu nói này, chỉ lắc đầu, nói:

- Muốn dẫn quân vào Tề không hề đơn giản như vậy, sức chiến đấu của quân Tề mặc dù không tốt, nhưng cấp dưỡng sẽ có vấn đề, đặc biệt là sau khi ta dẫn quân hoàn toàn không để ý đến mệnh lệnh của Nguyên Vũ, đừng nói quân lương, ngay cả chiến xa quân mã cũng sẽ có vấn đề. Không có đủ quân mã, chiến xa, quân đội của ta hiện tại còn chưa tiếp xúc với quân Tề, đã mệt mỏi không còn chiến lực cùng chiến ý.

- Những thứ mà ngươi nghĩ không có cách nào này, ta lại biết có người có biện pháp.

Tịnh Lưu Ly nhẹ nhàng cười cười,

- Hiện tại thế lực Trần Thắng đang dần lớn ở biên giới hai nước Yến Tần, không phải là tên được gọi là con phá của của Tạ gia - Tạ Trường Thắng sao?

Những lời như vậy cũng không khiến Bạch Khải khiếp sợ quá nhiều.

Gã chỉ hơi nhíu mày, cực kỳ bình tĩnh nói,

- Chỉ cần ngươi có thể đảm bảo cấp dưỡng, ta sẽ cùng ngươi hoàn thành trận đại chiến này.

Tịnh Lưu Ly cũng bình tĩnh gật đầu,

- Ngươi có thể bắt đầu chuẩn bị.

Bạch Khải gật đầu, không nhiều lời nữa, lập tức rời khỏi doanh trướng này.

Tịnh Lưu Ly lại hiếm thấy lấy bút mực ra bắt đầu viết thư.

Nàng hiếm khi viết, cho nên chữ viết không hề dễ nhìn, nhưng bên trong nét bút lại ẩn chứ kiếm ý, trông giống như tạo thành một phong cách riêng.

Nàng viết rất cẩn thận, biểu thị ra tất cả những suy nghĩ của mình, kể cả chuyện bây giờ muốn làm đều viết trên lá thư này.

Bình Luận (0)
Comment