Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 884 - Q8 - Chương 212: Dây Dưa Mãi Mãi

Q8 - Chương 212: Dây dưa mãi mãi Q8 - Chương 212: Dây dưa mãi mãi

Tin tức Trịnh Tụ qua đời còn đang lan truyền đến những địa phương càng xa xôi hơn.

Thậm chí ở vương quốc man di bên ngoài biên cương vương triều Đại Yến, rất nhiều vua bộ lạc nghe được nữ chủ nhân Đại Tần này kết thúc đều có âu sầu trong lòng.

Bất kể vương triều Đại Tần hay là hai nước Yến Tề, ở những vương quốc hoặc bộ lạc vùng sâu vùng xa sống bằng nghề săn bắn cá này, đều được gọi chung là vương triều Trung Nguyên.

Vương triều Trung Nguyên mang ý nghĩa giàu có và khai hóa, những vương quốc hoặc bộ lạc xa xôi này thực ra phần lớn đều muốn dẫn quân đột phá lãnh thổ, chia một chén canh từ trong tay những vương triều Trung Nguyên này, hoặc trở thành một phần tử trong đó.

Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, quận Giao Đông vẫn luôn bị cựu quý tộc của vương triều Đại Tần khinh thường, cũng chính bởi vì quận Giao Đông ở trong mắt bọn họ không khác gì những bộ lạc ngư dân toàn thân tràn ngập mùi tanh.

Quận Giao Đông và Trịnh Tụ thực ra đã thoáng trở thành đối tượng phản nghịch thành công trong lòng những bộ lạc man di này.

Hơn nữa sau khi Trịnh Tụ trở thành nữ chủ nhân của Trường Lăng, rất nhiều chiến dịch với bọn họ đều xuất phát từ tay nàng, Trịnh Tụ lại là tồn tại thần thánh của rất nhiều thủ lĩnh bộ lạc man di.

Sợ hãi, tôn trọng, thờ phụng

Rất nhiều thủ lĩnh bộ lạc man di là địch với Trịnh Tụ, thực ra đều rất chờ mong một ngày nào đó có thể gặp được vị nữ hoàng truyền kỳ tập hợp mỹ mạo và cường đại vào một thân này.

Nhiều người vì vậy mà tâm tình không tốt một cách khó hiểu.

Nhất là một số Man vương ngày xưa cho vương triều Đại Yến mượn binh, rất nhiều lần trong quá khứ, tuy biết rõ không có khả năng, nhưng đều luôn miệng nói muốn đánh vào Trường Lăng, bắt Trịnh Tụ để làm phi tử của mình.

Hiện tại Trịnh Tụ vừa chết, cho dù đề tài câu chuyện mà ngày thường phán đoán và tìm niềm vui đều không có, giống như bỏ lỡ một tiết mục trọng yếu nào đó, sau này sẽ không có nữa.

Một tên vua bộ lạc nào đó tức giận đập vỡ ly rượu yêu thích của mình.

Một tên vua bộ lạc khác lại đốt đi một bộ cẩm y được chuẩn bị để mặc lúc vào Trường Lăng.

......

Bầu không khí của rất nhiều Hoàng cung đều rất lạnh, rất quỷ dị.

Nhưng nơi có bầu không khí lạnh nhất, quỷ dị nhất đương nhiên là Hoàng cung Trường Lăng.

Hoàng đế Nguyên Vũ sau khi bị thương rời khỏi bến tàu, nhưng không trở về Hoàng cung nước Tần ở Trường Lăng, mà trực tiếp đến cung điện A Phòng mới xây dựng dưới chân núi Ly Sơn.

Hoàng cung ở đó thực sự rất mới, rất hùng vĩ và có quy mô lớn hơn.

Một số dinh thự của quan viên cũng đang lục tục di dời về phía bên kia.

Nhưng ít nhất trước đó, hoàn toàn không có ý chỉ muốn phế bỏ Hoàng cung Trường Lăng.

Đại đa số cung nhân vẫn còn ở Hoàng cung Trường Lăng. (cung nhân: người hầu trong cung)

Cho nên hai nơi này lại cực kỳ quạnh quẽ.

Trong hai Hoàng cung có rất ít người.

Đều rất giống một tòa thành chết, tử khí um tùm.

Bên trong những vị vua trong thiên hạ, tâm tình của người có ý vị sâu xa nhất chính là Nguyên Vũ lúc này.

Nhưng ngoại trừ Nguyên Vũ, ai có thể biết cảm xúc của y lúc này?

......

Nguyên Vũ ở trong một gian tẩm cung ở sâu nhất A Phòng cung.

Tất cả đồ dùng trong tẩm cung này của y đều dùng một loại ngọc đen kỳ dị chế thành, mặc dù trên giường trải đệm mềm mại nhất thế gian, nhưng đối với Nguyên Vũ lúc này mà nói, vẫn quá cứng rắn như trước.

Y lúc này rất mệt mỏi, chiến đấu cùng đối thủ có lực lượng ngang nhau sẽ tiêu hao cực nhiều tinh khí thần, trận chiến này hao tổn tâm thần của y càng sâu hơn lúc ở Lộc Sơn Hội Minh.

Thứ y cần nhất là nghỉ ngơi, nhưng y lại không thể ngủ.

Bất cứ tư thế nào cũng không thể ngủ ngon.

Cánh tay bị thương của y đặt trên đệm giường, không dám có bất kỳ động tác nào, nhưng mặc dù vậy. Cái loại đau đớn này vẫn làm cho thân thể y không ngừng run rẩy.

Xương cốt vỡ vụn, kinh mạch cắt đứt, rất khó phục hồi.

Trong một thời gian rất dài, y chỉ có thể nằm yên.

Nhưng trong nhận biết của y, điều thống khổ nhất đến từ chân nguyên chảy xuôi trong cơ thể mình.

Đối với Tu hành giả như y mà nói, chân nguyên chính là chất dinh dưỡng mà khí huyết cung cấp cho toàn thân y, trong quá trình tu hành vô số năm, dung hợp tinh hoa thiên địa linh khí, không ngừng loại bỏ tạp chất, không ngừng ngưng luyện, không ngừng biến hóa, chân nguyên chảy xuôi trong cơ thể y sớm đã là Linh dược tốt nhất thế gian, hơn nữa là Linh dược thích hợp nhất với bản thân y.

Những Linh dược này thúc đẩy cơ năng thân thể y không ngừng tăng cường, làm cho y có được tinh lực càng mạnh mẽ, thậm chí không ngừng kích phát tiềm lực của bản thân.

Nhưng chân nguyên chảy xuôi trong cơ thể y hiện tại đã không còn như vậy.

Khi Trịnh Tụ chiến đấu với y lại đột nhiên dẫn dắt tinh thần nguyên khí mà ngay cả y cũng không thể phát hiện, mặc dù ở bên ngoài xem ra, y đã một lần bức toàn bộ tinh quang ra khỏi thân thể.

Nhưng lực lượng nguyên khí cùng chất bẩn thực chất lại có bản chất khác nhau.

Giống như vô số cương châm như lông trâu đâm vào trong cơ thể có thể nhổ bỏ dễ dàng, nhưng trong quá trình tu hành của rất nhiều Tu hành giả, mượn một ít dược tính nhanh chóng tăng lên Linh khí sớm đã dung hợp cùng huyết dịch, hoàn toàn không cách nào phân chia lẫn nhau mà khó có thể nhổ bỏ.

Chân nguyên, khí hải trong cơ thể y trải qua những tinh thần nguyên khí này hành tẩu, chiếu rọi, thẩm thấu tất cả địa phương, đều đã trở nên hoàn toàn không giống nhau.

Trong nhận biết của y hiện tại, chân nguyên của y làm cho bản thân y đều cảm thấy có chút xa lạ.

Xa lạ là bất lợi.

Mặc dù lực lượng chân nguyên không hề suy giảm chút nào, nhưng chân nguyên chảy xuôi trong cơ thể y lại giống như là độc dược mãn tính.

Đây thực sự là vương vấn không dứt được, dây dưa không hết... Trịnh Tụ mặc dù đã chết, nhưng phần lực lượng đặc hữu thuộc về nàng, lực lượng nguyên khí của nàng còn đang không ngừng ăn mòn thân thể cùng ý chí, bao gồm cả lòng tin của y.

Ngay cả lột cái bóng Trịnh Tụ ra khỏi đầu mà cũng không thể.

- Quá ác độc!

Y điên cuồng tức giận một cách vô cơ, khuôn mặt vặn vẹo, mắng ra tiếng thấp giọng mà thê lương ở trong tẩm cung không có người nào khác này.

Chính y cũng không nhớ rõ đây là lần thứ mấy.

Mà ở sâu trong đầu y lại tựa như có một Trịnh Tụ sống động đứng thẳng, đang nở nụ cười khinh bỉ, đang trào phúng y, những hạt sen Linh Liên kia vốn là đồ vật thuộc về một mình nàng, vốn là chính y muốn phục dụng.

Trong thanh âm trào phúng của Trịnh Tụ, còn có một câu rõ ràng và vang lên nhiều nhất chính là,

- Từ hôm nay trở đi, tu vi của ngươi chỉ có thể sa sút mà sẽ không thể tăng lên nữa.

- Chẳng lẽ Quả nhân thật sự muốn giống Vương Kinh Mộng năm đó, bại ở trong tay ngươi sao?

Khuôn mặt Nguyên Vũ từ vặn vẹo đến đờ đẫn, y rốt cục tạm thời rút ra bóng dáng cùng thanh âm Trịnh Tụ ở trong đầu, sau đó tuyên bố hai đạo mệnh lệnh,

- Triệu Bạch Khải trở về Trường Lăng,

- Lệnh Triệu Cao đến A Phòng cung.

Một vị lão nhân nghe thấy tiếng Nguyên Vũ trong A Phòng cung.

Lão là Từ Phúc.

Lão nhịn không được nhẹ giọng thở dài một tiếng.

Lúc này lão đột nhiên nghĩ đến, Nguyên Vũ cho tới nay dường như chỉ là cô đơn, bên cạnh y dường như cho tới bây giờ đều không có bằng hữu.

Cũng vào lúc này, ngoài cửa lão vang lên tiếng bước chân.

Một quan viên đã đưa đến một lá thư.

Điều làm lão cực kỳ khiếp sợ chính là, khi lão nhận được phong thư này, liền biết nó đến từ Ba Sơn Kiếm Tràng, đến từ Đinh Ninh.

Lão cực kỳ quen thuộc chữ viết trên lá thư, hoàn toàn giống với chữ viết của Vương Kinh Mộng ngày xưa.

Mà nội dung trong đó lại làm cho thân thể lão đều bắt đầu hơi run rẩy.

Trong thư chỉ hỏi một câu, lão có để ý đến sinh tử và tương lai của mấy trăm đồng nam đồng nữ kia hay không?

Bình Luận (0)
Comment