Coi như chó mèo được nuôi lớn từ nhỏ thì đều sẽ sinh ra một ít tình cảm, huống chi là người.
Những đồng nam đồng nữ kia đã được chọn ra từ khi còn nhỏ, dùng Linh dược tốt nhất tẩy tủy phạt cốt, tiêu hao không biết bao nhiêu tài nguyên của toàn bộ vương triều Đại Tần.
Nhưng Linh dược cùng các tài nguyên tu hành khác đắp vào những đồng nam đồng nữ này, lại hoàn toàn không thể so sánh với tâm huyết của lão dành cho bọn họ.
Mỗi một người trong những đồng nam và nữ này đều được lão dốc lòng dạy dỗ, trong nhiều năm phiêu bạt ở hải ngoại như vậy, đây chính là những gì lão có được.
Làm sao có thể không quan tâm?
Chẳng qua lão không tin Vương Kinh Mộng ngày xưa, Đinh Ninh ngày hôm nay sẽ dùng sinh tử của những người này để áp chế lão.
Nếu lão không đáp ứng điều kiện của Ba Sơn Kiếm Tràng, bọn họ sẽ cực kỳ vô tình giết chết những đồng nam đồng nữ này sao?
Thế nhưng đối phương lại không đề cập tới bất kỳ một yêu cầu nào.
Là Đinh Ninh muốn gặp mặt nói chuyện với lão một chút sao?
Chỉ có một dòng chữ như vậy, lão hoàn toàn không thể nào có được đáp án.
Lão hít sâu một hơi, chuyển ánh mắt rời khỏi lá thư này, mà trong nháy mắt ngẩng đầu lên, trong đầu lão liền tràn ngập dự cảm không lành.
- Chuẩn bị xe ngựa, chạy tới Quan Trung.
Lão ra lệnh cho một số tên người hầu bên ngoài cửa.
Khi những người hầu vẫn luôn đi theo lão từ lúc ở hải ngoại bắt đầu nhanh chóng sắp xếp xe ngựa, trong Hoàng cung Trường Lăng cũng bắt đầu bối rối.
A Phòng cung ở Ly Sơn cách Trường Lăng cũng không xa, hơn nữa dùng phong hỏa để truyền tin với Trường Lăng, khi mệnh lệnh của Nguyên Vũ được phát ra từ tẩm cung này, Phong Hỏa đài cũng đã nhanh chóng đốt lên khói lửa, phối hợp với cờ hiệu ám ngữ trực tiếp truyền mệnh lệnh của Nguyên Vũ vào Hoàng cung Trường Lăng.
Tất cả y sư trong Hoàng cung Trường Lăng đã sớm chờ đợi, kể cả một số loại thuốc chữa thương cũng đã được chuẩn bị đầy đủ.
Nhưng không ai biết khi nào mệnh lệnh của Nguyên Vũ sẽ đến.
So với thương thế mà nói, chuyện khiến trong lòng tất cả những y sư này càng sợ hãi chính là tâm trạng của Nguyên Vũ.
Nhưng khi mệnh lệnh chính thức truyền đến, Triệu Cao thống lĩnh những y sư này lại cực kỳ bình tĩnh.
Bởi vì chuyện báo thù của hắn đã hoàn thành, đối với hắn mà nói, mỗi một ngày còn sống tiếp theo đều là phần còn lại của cuộc đời hắn.
Hắn leo lên xe ngựa, đóng chặt cửa sổ xe, rất bình yên nhắm mắt lại, thậm chí còn ngủ trưa một lát, cho đến khi phu xe gõ nhẹ cửa xe, nhắc nhở hắn đã tiến vào A Phòng cung.
Hắn ở trong xe ngựa dùng một ít dầu thuốc mát lạnh xoa xoa ót, làm cho mình nhanh chóng tỉnh táo lại.
Rất nhiều kiến trúc trong A Phòng cung đều tỏa ra một loại khí tức mới mẻ, nhưng theo cung nhân dẫn đường đi lại trong đó, hắn lại chú ý tới khu vực điện lớn này, dường như ngay cả bất kỳ một loại côn trùng nào đều không có.
Không chỉ không có côn trùng, cả ngọn núi dường như đều yên tĩnh, hoặc có gió đang lưu động, nhưng không phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Càng đi vào sâu trong A Phòng cung này, lại càng có một loại hương vị khó tả, chẳng qua hắn hiện tại đã không phải là một người tu hành, cho nên hoàn toàn không thể cảm giác được loại hương vị khó tả này xuất phát từ nơi nào.
- Ngươi không mang theo hòm thuốc.
Khi cách cửa tẩm cung của Nguyên Vũ chừng trăm bước, một thanh âm nặng nề uy nghiêm đã từ trong đó vang lên.
Hai gã quan viên dẫn đường phía trước theo bản năng khom người hành lễ, ngay cả hô hấp cũng dừng lại.
- Trước tiên phải xem qua bệnh tình mới có thể dùng thuốc, cho nên mang theo thuốc lúc này cũng vô dụng.
Triệu Cao cũng theo đó hành lễ, nói.
- Vào đi.
Thanh âm từ sâu trong tẩm cung lại vang lên.
Trong tẩm cung, Nguyên Vũ lại không nằm, y ngồi trên ghế rồng trước giường, dáng ngồi rất thẳng.
Y dùng một loại ánh mắt rất lạnh lùng mà uy nghiêm nhìn Triệu Cao đi vào cửa.
- Tham kiến Thánh thượng.
Triệu Cao hành lễ với Nguyên Vũ lần nữa, sau đó kính cẩn nói:
- Thần phải cách thánh thượng gần hơn một chút, nếu không không thể quan sát được bệnh tình.
Nguyên Vũ không lên tiếng, chỉ chậm rãi gật đầu.
Triệu Cao giống như xuyên qua đêm tối yên tĩnh, đứng trước người Nguyên Vũ.
Hắn cẩn thận quan sát khí sắc Nguyên Vũ thật lâu, thậm chí dùng ngón tay bắt mạch, nhưng vẫn chưa dành nhiều thời gian trên vết thương nửa thân thể Nguyên Vũ, sau đó hắn lại hành lễ lần nữa, nhẹ giọng nói:
- Đối với người bình thường mà nói thì giống như nhiễm trùng máu, đối với người tu hành mà nói lại là chân nguyên dị biến.
Thần sắc Nguyên Vũ không thay đổi, thậm chí không có bất kỳ đáp lại nào.
Triệu Cao nói:
- Có hai loại phương pháp trị liệu.
Trong mắt Nguyên Vũ lúc này mới lóe ra hào quang khác thường,
- Hai loại?
- Có một loại Thần nghĩ Thánh thượng sẽ không dùng.
Triệu Cao nói.
Nguyên Vũ nhìn hắn,
- Nói cả hai xem.
- Một loại chính là tán công, nếu đã là chân nguyên xảy ra vấn đề, vậy chỉ có hoàn toàn xóa bỏ đi chân nguyên, bắt đầu tu hành lại từ đầu, nhưng muốn tu hành đến cảnh giới như Thánh thượng lúc này một lần nữa, lại không biết phải mất bao nhiêu thời gian, cho nên thần cho rằng Thánh thượng sẽ không dùng.
Triệu Cao nhìn Nguyên Vũ, nói:
- Một loại khác chính là lấy độc trị độc.
- Chuyện này thật là mới mẻ.
Nguyên Vũ cười lạnh,
- Quả nhân còn chưa từng nghe nói trong tu hành có cái gọi là lấy độc trị độc.
Triệu Cao đón nhận ánh mắt của y, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
- Đã là chân nguyên không thể thích ứng, vậy dùng thuốc thay đổi hoàn toàn chân nguyên, đồng thời thay đổi thân thể, khiến cho hai thứ tiếp nhận lẫn nhau cũng là chuyện không phải không thể. Làm ví dụ đơn giản nhất, nếu dùng thủ đoạn âm thần quỷ vật cường đại của vương triều Đại Tề, hoàn toàn biến thân thể cùng chân nguyên thành cái loại thân thể âm nguyên cùng âm nguyên kia. Ít nhất có thể cam đoan cảnh giới không rơi xuống.
Nguyên Vũ nhíu mày thật sâu, trầm mặc một lát, nói:
- Không để cảnh giới rơi xuống mà không thể tăng lên, vậy tương đương với phế vật.
Triệu Cao nói:
- Cho nên chỉ còn lại phương pháp lấy độc trị độc này.
Nguyên Vũ nhìn thẳng hai mắt hắn, chậm rãi nói:
- Ngươi đã có loại thuốc để ứng đối chưa?
- Trên đường tới đã nghĩ xong chủ ý.
Triệu Cao khẽ gật đầu,
- Nhưng cảnh giới của Thánh thượng không phải Tu hành giả bình thường, chỉ có thể nói có chút nắm chắc, lại không thể nói chắc chắn vạn phần.
- Ngươi cũng biết Quả nhân là người không tầm thường.
Nguyên Vũ nhịn không được nở nụ cười, trong tiếng cười của y có một loại hương vị tàn nhẫn lãnh khốc mà trước kia không có:
- Chỉ cần có chút ngoài ý muốn, Quả nhân nhất định sẽ giết ngươi trước.
- Y sư giải độc đều sẽ lấy thân thử độc, chứ đừng nói đến giúp vua chữa bệnh.
Triệu Cao cũng cười cười, thần thái ôn hòa mà thong dong nói:
- Chỉ cần Thánh thượng dám đánh cược, thần đương nhiên cũng sẽ đánh cược tính mạng mình.
Nguyên Vũ hơi cúi đầu, tựa như đang suy nghĩ vấn đề phức tạp gì đó.
Sau đó mấy hơi thở, y ngẩng đầu lên và nói,
- Ngươi không phải là một người tu hành.
Triệu Cao gật đầu.
Nguyên Vũ hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra,
- Rất tốt.
Đuôi lông mày Triệu Cao khẽ nhúc nhích, không hề đáp lại.
Hắn không rõ những lời này của Nguyên Vũ là có ý gì.
- Ngươi không cảm thấy, đây là một thế giới rất dị dạng?
Thanh âm Nguyên Vũ lại vang lên, lãnh khốc mà mang theo một tia thô bạo, quanh quẩn trong tẩm cung tĩnh mịch này.
Triệu Cao cúi đầu,
- Thần chỉ là một y sư, không biết hàm ý ẩn trong những lời này của Thánh thượng.
- Thế giới dị dạng đến từ người tu hành.
Thân thể Nguyên Vũ không còn ngồi thẳng tắp nữa, mà tựa lưng vào ghế phía sau,
- Người tu hành chính là khối u ác tính lớn nhất thế giới này, là thứ không nên tồn tại nhất.
- Thần vẫn không rõ ý của Thánh thượng.
Triệu Cao vẫn cúi đầu như trước, nói:
- Thánh thượng ngài cũng là người tu hành.