Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 886 - Q8 - Chương 214: Tù Nhân

Q8 - Chương 214: Tù nhân Q8 - Chương 214: Tù nhân

- Khi lực lượng của người tu hành chưa cường thịnh như bây giờ, bất kỳ triều đại nào cũng dựa vào đức mà trị, nhưng khi lực lượng của người tu hành cường đại đến trình độ nhất định, khi vương triều giảng người nhân ái vô địch bị người tu hành dễ dàng tiêu diệt mà trở thành trò cười trong sử sách, đức hạnh cũng trở thành chuyện cười.

Nguyên Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên, y nhìn Triệu Cao giống như là nhìn không khí,

- Công thành chiếm đất, thủ thành trị quốc đều cần sức mạnh của người tu hành. Song khi một gã Tu hành giả có thể dễ dàng diệt cả thành, có thể giết chết một chi quân đội cường đại... Vì nhằm vào loại Tu hành giả này, trong quân đội lại phải nuôi dưỡng người tu hành. Người tu hành là tồn tại đứng đầu thế giới này, toàn bộ vương triều đại thậm chí cả thời đại đều hội tụ trên người bọn họ, cuối cùng đối với cả vương triều và toàn bộ thiên hạ mà nói, bọn họ lại là nhân tố bất an nhất. Ví dụ những đại nghịch kia, một người đã đủ để tạo ra sự hỗn loạn, một thế giới dị dạng như vậy có thực sự là đúng không?

Triệu Cao đương nhiên không thể trả lời câu hỏi này của Nguyên Vũ.

Hắn thấy những lời nói của Nguyên Vũ rất lộn xộn, hơn nữa rõ ràng y không phải muốn thảo luận với hắn điều gì đó, mà chỉ cần hắn làm một người nghe thuần túy.

Ít nhất từ những lời nói và hành động này của Nguyên Vũ, lại bởi vì thân phận của Tu hành giả hiện tại mà nói ra những lời như vậy, hắn có thể xác định tâm tình hiện tại của Nguyên Vũ thật sự rất hỗn loạn.

Trịnh Tụ chết và vấn đề tu vi của y đã làm cho tâm tình y xảy ra vấn đề cực lớn.

Chuyện này đối với Triệu Cao mà nói chính là chuyện vui, chính là cơ hội.

Cho nên Triệu Cao cúi đầu, có vẻ sợ hãi khiêm tốn mà không cách nào đáp lại, nhưng thực tế là hắn không muốn Nguyên Vũ nhìn thấy thần sắc khác thường trong con ngươi mình.

- Ba Sơn Kiếm Tràng cảm thấy vương triều Đại Tần thống nhất thiên hạ, tiêu trừ chinh chiến giữa các vương triều, chính là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, nhưng trong mắt Quả nhân, vấn đề lớn nhất ngược lại là Ba Sơn Kiếm Tràng, ngược lại là những tông môn như bọn chúng, những Tu hành giả quá mức cường đại này mới là vấn đề.

Nguyên Vũ cũng không để ý đến phản ứng của hắn, chỉ nói tiếp:

- Ai cũng không thể cam đoan suy nghĩ của mỗi người, cho dù là trong thần thoại truyền thuyết cũng có tồn tại cường đại bởi vì hứng khởi nhất thời mà diệt thế trong một ý niệm. Cho nên Quả nhân nhìn xa, nghĩ xa hơn so với bọn họ, bọn họ nghĩ thống nhất thiên hạ, Quả nhân lại nghĩ tiêu trừ tất cả chốn tu hành, để cho tất cả người tu hành biến mất. Cho nên Quả nhân diệt đám người Ba Sơn Kiếm Tràng kia chẳng lẽ là sai sao?

Mỗi người đều có đạo lý tồn tại của mình, đúng sai há có thể là thứ mà một hai người có thể nói rõ?

Trong lòng Triệu Cao khẽ cười cười, nhưng trên mặt vẫn không có bất kỳ biến hóa nào.

Thế nhưng kế tiếp, hắn lại nghe được một tiếng thở dài.

Một tiếng thở dài vang lên trong cung điện tịch mịch này, giống như tiếng sóng biển cuốn sạch cát mịn trên bãi biển.

Trong lòng Triệu Cao khẽ động.

- Chỉ bởi vì ngươi không phải là người tu hành, Quả nhân mới có thể nói những lời này với ngươi, nhưng mỗi một câu Quả nhân nói với ngươi hôm nay, ngươi đều có thể quên hết, nếu không ngươi sẽ biết hậu quả.

Thanh âm Nguyên Vũ lại vang lên,

- Ngươi có thể chuẩn bị thuốc trị liệu cho Quả nhân.

......

- Hắn muốn ngươi trị thương cho mình?

Khi xe ngựa của Triệu Cao rời khỏi A Phòng cung không lâu, phu xe liền hỏi Triệu Cao ở trong xe một câu.

Người lái xe là Thân Huyền.

Nếu như ở Trường Lăng trước kia, người như y làm phu xe xuất hiện quang minh chính đại như thế mà không bị phát hiện, vốn là chuyện căn bản không thể làm được.

Ngay cả khi diện mạo và trang phục đã được biến đổi cặn kẽ.

Nhưng ở Trường Lăng sau khi Dạ Sách Lãnh, Trần Giám Thủ và Thân Huyền lần lượt rời đi, tất cả dường như trở nên thoải mái như vậy.

Triệu Cao gật đầu.

- Ngươi muốn dùng loại thuốc gì?

Thân Huyền hỏi.

Triệu Cao lắc đầu,

- Đây là vấn đề Thanh Diệu Ngâm và Cảnh Nhận cần cân nhắc, luận dùng thuốc dùng độc, không còn ai trên đời tinh thông hơn hai người bọn họ nữa.

- Luận dùng thuốc dùng độc, đích xác không ai mạnh hơn hai người Mân Sơn Kiếm Tông.

Thân Huyền cũng lắc đầu,

- Nhưng nếu luận chậm rãi tra tấn người, chậm rãi làm cho người ta mất đi thủ đoạn hay lý trí, lại không có ai mạnh hơn ta, chủ dược tự nhiên là do bọn họ ra, ta biết một vị phó dược, hiệu quả cực tốt, nhưng nếu ngừng phục dụng lại như vạn kiếm đục xương, cực kỳ khó chịu. (chủ dược: thuốc chủ chốt, phó dược: thuốc phụ trợ)

- Rất tốt.

Triệu Cao trả lời một câu, hắn ở trong xe cũng nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua Hoàng cung mới xây.

A Phòng cung này rất rộng lớn.

Hơn nữa bên trong nhất định bố trí pháp trận cường đại, có pháp tắc nguyên khí kỳ diệu.

Nhưng lúc này xem ra, đây cũng chỉ là một gian lao phòng tinh xảo. (lao phòng: phòng giam)

Ai có thể ngờ Nguyên Vũ ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, lại trở thành tù nhân trong lao ngục này?

......

Một chiếc xe ngựa vốn đang chạy nhanh về phía Quan Trung chợt ngừng lại.

Chủ nhân của xe ngựa là Từ Phúc.

Lão vội vàng chạy tới Quan Trung, là bởi vì Đinh Ninh gửi cho lão một phong thư.

Những đồng nam đồng nữ mà lão quan tâm đang ở trong Quan Trung.

Nhưng lão mới đến Đồng thành, còn chưa thực sự tiến vào Quan Trung thì cũng đã nhận được tin tức, sắp gặp mặt với những đồng nam đồng nữ dưới trướng mình.

Có một đạo quân lệnh cũng đã được phát ra trước khi lão xuất phát, để cho những đồng nam đồng nữ này xuất phát từ Quan Trung, chạy tới Đồng thành.

Những đồng nam đồng nữ này là một trong những lực lượng quan trọng nhất của vương triều Đại Tần lúc này, lại chỉ chịu sự quản lý của một mình lão, cũng chỉ tiếp nhận quân lệnh của lão.

Đạo quân lệnh kia cũng không phải do lão phát ra, cho nên có người giả mạo quân lệnh của lão, đã truyền lại thành công, cũng để cho toàn bộ quân lệnh sau này của lão biến mất vô tung.

Khi chiếc xe ngựa của Từ Phúc dừng lại, hiện tại đúng vào buổi trưa, ánh nắng trên bầu trời rực rỡ đến cực điểm.

Nhưng không biết vì sao, Đồng thành trong tầm mắt Từ Phúc lại là một mảnh tối tăm.

Không chỉ Đồng thành trong tầm mắt, mà cả vương triều Đại Tần hiện tại đều ở trong hoàng hôn.

Từ Phúc hít sâu một hơi.

Lão bắt đầu hiểu được, Đinh Ninh muốn cho mình xem một vài thứ, hoặc có thể nói là từ bỏ hoàn toàn.

Trong quân doanh bên ngoài Đồng Quan có một ít tiếng cười rì rầm vang lên.

Lão rất quen thuộc với những thanh âm kia.

Những đồng nam đồng nữ quen với lão đã đến trong quân doanh này, lúc này chắc hẳn cảm nhận được lão đến, đang hoan hô nhảy nhót.

Cũng vào lúc này, một trận tiếng kim loại chấn minh vang lên.

Trên bầu trời vang lên thanh âm vật lớn đang di chuyển, từng mảng lớn mây đen bao phủ phiến quân doanh kia.

Đồng tử Từ Phúc hơi co rụt lại.

Trên con đường phía trước lão đã xuất hiện một gã Tu hành giả mặc y phục màu xanh.

Đây là Kiếm sư nhanh nhất thiên hạ, Đạm Đài Quan Kiếm của Mân Sơn Kiếm Tông.

Đạm Đài Quan Kiếm gập đầu hành lễ với lão, sau đó nói:

- Ngài tốt nhất chỉ nên nhìn.

Những lời này không thể coi là khách khí, nhưng đối với địch nhân mà nói thì đã rất khách khí.

Từ Phúc trầm mặc một lát, lão từ trong xe đứng dậy, đi ra khỏi xe ngựa, chậm rãi nói,

- Ta đứng nhìn hay là ra tay, phụ thuộc vào việc hắn muốn làm như thế nào.

Thanh âm hỗn loạn trong quân doanh đột nhiên biến mất.

Bởi vì đã có một thiếu niên áo đen xuất hiện trên giáo trường bằng phẳng trước cửa chính quân doanh.

Bình Luận (0)
Comment