Màu đen vốn là màu phổ biến nhất của người Tần, áo đen giáp đen, bao gồm cả trường kiếm chế riêng cho quân đội sử dụng đều là màu đen.
Nhưng thiếu niên áo đen này lại khác biệt, cực kỳ thâm thúy, tản ra một loại tử khí khiến người ta khó có thể tưởng tượng.
Mặc dù đối với Từ Phúc mà nói, thiếu niên áo đen này xuất hiện đều rất đột ngột.
Gã dường như cứ đột nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người như vậy, sau đó tử khí màu đen trên người giống như nước chảy theo góc áo gã trượt xuống, dọc theo mặt đất chảy xuôi ra ngoài.
Không chỉ có Từ Phúc, tất cả Tu hành giả trong quân doanh đều biết thiếu niên áo đen này là ai.
Trong tất cả những người tu hành âm thần quỷ vật trên thiên hạ ngày hôm nay, chỉ có đệ tử Yến Anh kia mới có thể trẻ tuổi và cường đại như thế.
Thế nhưng ngay cả Từ Phúc cũng không rõ, thiếu niên áo đen này xuất hiện như vậy là có ý gì.
- Chẳng lẽ các ngươi cho rằng hắn có thể một mình đối phó kiếm trận?
Lông mày của lão nhíu thật sâu, quay mặt về phía Đạm Đài Quan Kiếm hỏi:
- Dùng một Tu hành giả có tuổi tác tương tự như vậy để đối phó toàn bộ kiếm trận, đây là những gì các ngươi muốn cho ta xem?
Đạm Đài Quan Kiếm lẳng lặng nhìn lão, hỏi ngược lại:
- Vì sao không thể?
Từ Phúc có chút tức giận.
Rất nhiều lão nhân ở Trường Lăng đều rất có hàm dưỡng, lão và Mặc Thủ Thành đều là hạng người như vậy.
Lão cũng không rõ vì sao mình có chút tức giận, nhưng chính là tức giận một cách khó hiểu.
- Chẳng qua bởi vì kiếm trận này của ta đều là đứa bé, cho nên Ba Sơn Kiếm Tràng tuy không muốn đối phó, nhưng cũng không thể không đối phó.
Lão nhịn không được cười lạnh,
- Nếu như Ba Sơn Kiếm Tràng giết chết những đứa bé nhỏ này, vậy việc giết chết nhiều em bé như vậy truyền ra ngoài luôn là không dễ nghe. Nếu như không giết, kiếm trận này uy lực rất lớn, có thể đánh đâu thắng đó trong chiến trận, đủ để trở thành mấu chốt quyết thắng của chiến dịch. Nhưng Đinh Ninh cùng Lâm Chử Tửu cho rằng, chỉ cần dùng một Tu hành giả có độ tuổi còn rất nhỏ để đối phó kiếm trận này sẽ không xảy ra vấn đề như vậy? Nhưng một gã Tu hành giả cũng đủ để đối phó kiếm trận của ta?
Đạm Đài Quan Kiếm cực kỳ hiểu rõ cảm xúc của lão nhân lúc này.
Kiếm trận này không chỉ hao phí thời gian quý báu mười mấy năm của lão, mà còn hao phí tài nguyên tu hành quý giá của cả vương triều Đại Tần trong mười mấy năm qua.
Những đứa bé mười mấy tuổi này vốn cũng là thiên tài tu hành được các nơi lựa chọn ra.
Đệ tử Yến Anh cho dù có thiên tư trác tuyệt, cho dù có được tài phú Yến Anh lưu lại, cho dù được đám người Đinh Ninh tự mình dạy dỗ, nhưng sao có thể so sánh với việc được toàn bộ vương triều tài bồi?
Huống chi gã chỉ có mình.
- Ta hiểu vì sao ngài tức giận.
Tu hành giả cấp bậc như Đạm Đài Quan Kiếm hoàn toàn không cần che dấu tình cảm trong lòng, y nhìn Từ Phúc, thong dong lắc đầu, - Nhưng chuyện cũng sẽ không đơn giản như ngài nghĩ, hơn nữa những thứ ngài nói chỉ là suy nghĩ của bản thân. Nếu Đinh Ninh muốn ngài đến, đương nhiên có đạo lý của hắn.
Từ Phúc hít sâu một hơi.
Lão cũng tỉnh táo lại, mình không nên thất thố như vậy ở trước mặt hậu bối.
Lão lắc đầu, cũng không muốn nói thêm gì, mà chỉ đứng nhìn.
Cách đó không xa, Đồng thành cũng đã bị kinh động vì Đằng Xà mang theo mây đen đến, trong thành có rất nhiều khói bụi dâng lên, chắc hẳn là một ít quân đội cũng đang nhanh chóng tập kết.
Nhưng chung quanh phiến quân doanh này lại càng thêm yên tĩnh.
Theo luồng khí đen trên người thiếu niên áo đen Thiên Mộ chảy xuôi trên giáo trường, ngay cả thanh âm rất nhỏ côn trùng cũng biến mất.
Nhưng không biết vì sao, theo phương thiên địa này càng ngày càng an tĩnh, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng lá rụng cũng có thể nghe thấy, không biết ở nơi nào lại có tiếng đàn truyền đến.
Tiếng đàn này rất thấp, như có như không, phảng phất sẽ biến mất bất cứ lúc nào, cũng không mang theo bất kỳ nguyên khí dao động nào.
Nhưng nghe được tiếng đàn này, sắc mặt Từ Phúc chợt biến đổi.
......
Cát bụi trên giáo trường đột nhiên bắn tung tóe.
Từng hạt cát bụi bay tứ tán ra khắp nơi, nhưng lại trực tiếp lơ lửng lên trên không trung.
Khí đen chảy xuôi trên người Thiên Mộ lúc trước giống như nước nặng, chảy xuôi bốn phía trên mặt đất, song hiện tại lại là một tia khí đen trực tiếp từ trong bùn đất chảy ra, bay thẳng lên trên trời.
Mặt đất bắt đầu lắc lư.
Toàn bộ doanh trại bắt đầu dao động.
Chiến mã trong quân doanh bắt đầu hoảng hoạn, đồng thời có vô số tiếng quát lớn ước thúc vang lên.
Cũng trong nháy mắt này, không khí phía trên quân doanh bị một mảnh kiếm quang chói mắt cắt thành vô số khối, lập tức biến thành vô số cơn gió hỗn loạn xoay tròn!
Những đồng nam đồng nữ trong quân doanh đã cảm nhận được địch ý của Thiên Mộ, cũng cảm nhận được gã đã ra tay.
Mặt đất của giáo trường nứt ra từng khối, sau đó bị nhiều khí đen đẩy lên, lật ngược lên trên.
Phi kiếm bay múa ở phía trên quân doanh nhanh chóng làm ra phản ứng nhằm vào nguyên khí âm thần quỷ vật, phi kiếm mang ra từng đường kiếm lóe sáng, đang không ngừng hội tụ ánh mặt trời.
Phía trên toàn bộ quân doanh càng ngày càng sáng, sáng đến chói mắt, sáng đến mức hoàn toàn chỉ là một đoàn sáng ngời, nhìn không thấy phi kiếm bên trong.
Ánh mặt trời rực rỡ vốn là khắc tinh của nguyên khí âm thần quỷ vật, nhưng Thiên Mộ lại hoàn toàn không hề động đậy.
Khí đen trên hai tay gã càng ngày càng nồng đậm, cũng không nhìn thấy bàn tay của gã, hai cỗ khí đen xâm nhập xuống đất, theo cánh tay gã khẽ động, dưới đất trong nháy mắt triệt để sôi trào, từng khối bùn đất cứng rắn nặng hơn ngàn cân như lông vũ nhẹ nhàng bay lên.
Trong phút chốc, một ngọn núi màu đen được mọc lên từ dưới lòng đất.
Trên núi đen có vô số bia mộ, giống như rừng rậm.
Đây chính là Thiên Mộ sơn, là vật bản mệnh của Yến Anh, cũng là vật bản mệnh đi theo cả đời Thiên Mộ.
Khi tiếng đàn như có như không, lại không liên quan đến trận chiến này vang lên, sắc mặt Từ Phúc đã đại biến, mà lúc Thiên Mộ sơn dâng lên, đồng tử Từ Phúc lập tức kịch liệt co rút lại!
Thiên Mộ Sơn đối với toàn bộ thế giới tu hành mà nói cũng không tính là xa lạ và thần bí.
Song Thiên Mộ sơn lúc này cùng Thiên Mộ sợ được ghi chép trong quá khứ lại có sự khác biệt rất lớn.
Trong nháy mắt tòa núi đen này dựng lên, từng khối bia mộ màu đen cùng bùn đất cũng trong nháy mắt dãn ra.
Từng tấm bia mộ nổi lên giống như là bùn đất trên giáo trường lúc này.
Phía dưới bia mộ có từng cái bóng người xuất hiện.
Từng cái bóng người này đều là vật chết, đều có cái loại mục nát đặc biệt và mùi vị dơ bẩn, đối với người tu hành mà nói, giống như là đồ ăn thối rữa đã nổi nấm mốc mà không ai muốn tiếp xúc
Nhưng làm cho người ta cực kỳ kinh sợ chính là nguyên khí dao động của những vật thể chết này đều rất cường đại, đều rất khủng bố.
Bóng dáng của một ngàn ngôi mộ biến mất trong tòa núi đen kia.
Nhiều "Tu hành giả" tỏa ra mùi mục nát, thoát khỏi tòa núi đen và đi về phía doanh trại phía trước.
Từng mảnh tiếng kinh hô không kiềm chế được phát ra từ trong quân doanh.
Những thanh âm này rất non nớt.
Quân doanh do những Tu hành giả cực kỳ trẻ tuổi tạo thành chưa bao giờ gặp phải địch nhân như vậy.
Nguyên khí trong cơ thể những "Tu hành giả" này mãnh liệt tuôn ra, trên bầu trời vang lên vô số tiếng động như núi lớn.
Theo đó mà đến còn có phong bạo.
Phong bạo do vô số thiên địa nguyên khí rủ xuống sinh ra.
Sắc mặt Từ Phúc rất tái nhợt.
Những "Tu hành giả" này hiển nhiên đều là tử vật bị luyện thành khôi lỗi, nhưng hiển nhiên cũng đều có lực lượng Thất Cảnh.