Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 888 - Q8 - Chương 216: Vấn Tâm

Q8 - Chương 216: Vấn tâm Q8 - Chương 216: Vấn tâm

Kiếm trận này của Từ Phúc đối với toàn bộ Tu chân giới mà nói là dị vật, đều là khởi đầu trước nay chưa từng có.

Trong toàn bộ lịch sử Tu chân giới, chưa từng có một kiếm trận nào có nhân số khổng lồ như vậy.

Nhân số đông đảo có nghĩa là phức tạp, có nghĩa là số lượng nguyên khí thiên địa dẫn dắt đến sẽ tăng nhiều.

Huống chi mỗi một gã Kiếm sư trong kiếm trận này mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng đều đã đến tình trạng có thể điều khiển phi kiếm.

Phi kiếm lao nhanh, mỗi một hô hấp đều có thể mang theo vô số dòng khí xoáy trên không trung, mang theo vô số đạo nguyên khí kích động, khi những lực lượng này có thể ngưng tụ thành một cỗ, vậy không thể nghi ngờ là đáng sợ đến cực điểm.

Nhưng đối với cả Tu chân giới mà nói, tòa núi đen của Thiên Mộ này không thể nghi ngờ cũng là dị vật trước nay chưa từng có.

Kiếm trận này của Từ Phúc có thể nói là chỗ dựa quan trọng nhất của quân đội vương triều Đại Tần lúc này, thậm chí còn trọng yếu hơn so với bản thân hạm đội U Phù, nó có thể đồng thời đối phó rất nhiều tên Tông sư Thất Cảnh, hơn nữa diệt sát cực kỳ dễ dàng.

Nhưng đối phó với hơn mười tên, thậm chí gần trăm Tông sư Thất Cảnh, hơn nữa những Tông sư Thất Cảnh này đều là vật chết đã không còn sinh mệnh, không biết thống khổ cùng sợ hãi, hoàn toàn nghe theo ý chí của một người mà đi?

Trước kia không ai biết được kết quả.

Nhưng bây giờ tất cả mọi người sẽ sớm thấy kết quả.

Vô số luồng khí xoáy do kiếm khí mang theo lực lượng mạnh mẽ hội tụ đến trong hơn mười đạo kiếm quang, dù là ban ngày nhưng những kiếm quang này đều sáng như hằng tinh, dễ dàng xé nát khí tức âm nguyên nồng đậm bên ngoài cơ thể những "Tu hành giả" này, xoắn nát nguyên khí màu xám đen thành từng đạo lưu diễm vô lực, sau đó va chạm cùng binh khí trong tay hoặc là lực lượng nguyên khí do những "Tu hành giả" này triệu tập đến.

Trong nháy mắt có vô số thanh âm ngọn núi lớn va chạm mãnh liệt vang lên.

Cọc gỗ cứng rắn vây thành tường bên ngoài doanh trại bị dễ dàng chấn thành vô số mảnh vụn gỗ.

Những phi kiếm bay ra từ trong kiếm trận này rất rõ ràng chiếm được ưu thế, có mấy tên Tu hành giả thi vật trực tiếp bị xuyên thủng, sau đó bị càng nhiều kiếm quang xuyên qua điên cuồng xé thành mảnh nhỏ.

Ngoại trừ mấy Tu hành giả thi vật trực tiếp bị xoắn nát ra, lúc thu hồi những phi kiếm này, ít nhất có một nửa Tu hành giả thi vật từ trong tòa núi đen xông ra mang theo các loại vết thương lớn nhỏ khác nhau.

Có một số người trên thân xé ra lỗ kiếm xuyên thấu đáng sợ, có chút lại không đầy đủ tay chân, mà có chút thậm chí ngay cả nửa phần mặt cũng bị gọt đi.

Nhưng mặc dù vậy, chủ nhân của phi kiếm trong quân doanh vẫn sợ hãi đến cả người phát run, có người thậm chí sợ hãi khóc lên.

Nguyên khí trên người những Tu hành giả thi vật bị thương không nhẹ này cũng đang lưu tán.

Có nguyên khí đen kịt như mực như máu chảy ra từ bên trong miệng vết thương, nhưng bọn họ vẫn tiến về phía trước như cũ.

Mà phi kiếm vừa xuyên qua trong thân thể bọn họ thì hào quang lại nhanh chóng ảm đạm, những Kiếm đồng khống chế phi kiếm này rót chân nguyên trong cơ thể mình vào trong Phù văn phi kiếm này, chấn động khác thường thậm chí lan đến Khí hải của bọn họ.

Nguyên khí âm thần quỷ vật vốn có tác dụng khiến phi kiếm dơ bẩn, Phù văn tổn hại cực kỳ đáng sợ, huống chi đây còn là nguyên khí của Thiên Mộ sơn.

Khi một thanh phi kiếm giống như một con chim ưng bị thương ở cánh, làm sao có thể vẽ ra kiếm đạo một cách hoàn mỹ?

Sắc mặt Từ Phúc trắng bạch như tuyết.

Lão rất muốn nhắc nhở những đệ tử này, cơ hội duy nhất phản bại thành thắng lúc này cũng chỉ có thể tập trung tất cả lực lượng, giết chết thiếu niên áo đen khống chế Thiên Mộ sơn kia.

Nhưng coi như lão lên tiếng cũng chỉ sợ không kịp.

Sâu thẳm của tòa núi đen truyền đến một tiếng quát lớn.

Theo tiếng quát lớn này, tòa núi đen kịch liệt bành trướng, làm cho người ta có cảm giác gần như muốn nổ tung!

Ầm ầm!

Trên người từng người từng người Tu hành giả thi vật bị thương không nhẹ kia, nguyên khí điên cuồng tiết ra liền trực tiếp tự bạo từ sâu trong thân thể.

Từng đoàn nguyên khí màu đen khủng bố mang theo lực lượng cuồng bạo khó có thể tưởng tượng được tàn sát bừa bãi trên không trung.

Nguyên khí màu đen cuồng bạo truyền đến từng đợt tiếng va chạm khiến trái tim người ta đập thình thịch.

Những Tu hành giả thi vật còn lại giống như quỷ đói cắn nuốt thức ăn tươi sống, lực lượng lại tăng lên lần nữa, tiếp theo liền trút toàn bộ lực lượng trong cơ thể mình xuống.

Phía trước quân doanh xuất hiện một tràng cảnh mà người đời khó có thể tưởng tượng được.

Nguyên khí do từng đoàn tự bạo sinh ra vẫn chưa hoàn toàn tan đi, mà bị lực còn dư lại vặn thành từng cỗ, giống như từng chiếc ma chưởng to lớn hình thành trên không trung, trong nháy mắt xuyên qua khoảng cách mấy trăm trượng, hung hăng nện vào trong kiếm trận.

Trước khi những nguyên khí âm thần quỷ vật này rơi xuống, trong kiếm trận đã vang lên rất nhiều tiếng khóc non nớt, hơn trăm đạo phi kiếm điên cuồng xuyên qua không trung, kết thành từng tấm kiếm võng. (kiếm võng: lưới bằng kiếm)

Khí đen như cánh tay Ma vật khổng lồ như núi đè xuống, những phi kiếm này hơi rơi xuống, kiếm quang vậy mà có thể chống đỡ trong nhất thời.

Trong không khí không ngừng nổ vang, làm cho người ta có cảm giác giống như từng bức tường thành đang vỡ vụn, đất rung núi chuyển.

Thế nhưng kiếm quang trên phi kiếm này không ngừng ảm đạm, hơn nữa phi kiếm run rẩy trong kiếm quang, bắt đầu dần dần trở nên kịch liệt.

Sắc mặt Từ Phúc từ tuyết trắng trở nên xám xịt.

Lão là Tu hành giả quen thuộc nhất với kiếm trận này, cho nên lão biết thắng bại đã phân.

Nếu như, nếu như những Kiếm đồng này có tu vi mạnh hơn một chút, lực lượng chân nguyên trên phi kiếm càng thêm vững chắc, dẫn dắt thiên địa nguyên khí càng mạnh, vậy sẽ có lẽ có thể tiêu hao hết nguyên khí của những Tu hành giả thi vật này.

Nhưng hiện tại những Kiếm đồng này lại không thể.

Khi kiếm trận xuất hiện một ít vết rách, sẽ mang đến tử thương.

Điều khác biệt lớn nhất giữa Kiếm trận và Tu hành giả đơn độc chính là một tòa kiếm trận khổng lồ như vậy, dù chỉ cần chết đi một người thì sẽ không thể thành trận.

Hiện tại kiếm trận này đang ở trong quá trình tử vong chậm chạp.

Khi nguyên khí âm thần quỷ vật thẩm thấu vào một thanh phi kiếm không cách nào khống chế trong đó, chiến đấu liền chấm dứt.

Lúc này Từ Phúc mới hiểu được ý nghĩa của việc Đinh Ninh để lão xem trận chiến này.

Bởi vì lão có được kiếm trận này, cho nên trong lòng tự nhiên rất kiêu ngạo, trước khi chuyện như trước mắt chưa xảy ra, lão chắc chắn sẽ không đáp ứng bất cứ điều kiện nào của Đinh Ninh.

Tiếng đàn nức nở.

Khi kiếm trận này chậm rãi tử vong, Từ Phúc không biết bản thân có loại tâm tình gì, không biết mở miệng như thế nào, mà ở một bên khác của quân doanh lại có một mảnh Hắc trúc đột nhiên sinh ra. Một nữ tử áo đỏ ôm đàn đi ra từ trong đoàn khí đen, tiến tới trước mặt lão năm mươi bước, từ xa hành lễ cảm tạ với lão trước tiên.

- Đa tạ Từ đại nhân những năm gần đây chiếu cố, tiểu nữ biết nếu không có ngài chiếu cố, ta cũng không thể sống yên ổn ở trong chợ cá Trường Lăng.

Nữ tử áo đỏ đương nhiên là đại tiểu thư Thương gia.

Nàng cảm ơn xong, lại nhẹ giọng hỏi một câu,

- Nhưng Từ lão đại nhân ngài có nghĩ tới, chuyện này không có lỗi với Thương gia sao?

Đại tiểu thư Thương gia xuất hiện, vô số chuyện cũ ùn ùn kéo đến, trong đầu Từ Phúc vốn đã trống rỗng, lại nghe được câu hỏi này, thân thể lão cứng đờ, ngay cả hô hấp cũng không thông.

- Vương đồ bá nghiệp, thật sự không cần so đo đúng sai, không có ai xứng đáng với ai sao?

Đại tiểu thư Thương gia vẫn dùng khẩu khí cực kỳ u ám, nói:

- Ngài là bạn tốt của cha ta, cũng là một trong những người cha ta tín nhiệm nhất, mặc dù năm đó ngài không biết chuyện Trường Lăng lấy Thương gia ta làm vật tế thần, nhưng nhiều năm như vậy ngài vẫn trung thành với người diệt Thương gia ta. Chính là vì đạt được mục đích, ngay cả bất kỳ cảm xúc cá nhân nào cũng không cần sao, vậy với suy nghĩ cá nhân của ngài, tương lai muốn làm cái gì, chắc hẳn cũng không quá quan trọng ư?

- Nguyên Vũ chắc chắn sẽ bại, ngài nên tỉnh táo lại. Mang theo những Kiếm đồng này rời khỏi Trường Lăng, nếu còn không thể rời khỏi vương đồ bá nghiệp, vậy cho ngài một mảnh biển, ngài tự mình đi xây vương đồ bá nghiệp không tốt sao?

Lúc này Đạm Đài Quan Kiếm quay người nói với lão một câu, sau đó nhẹ giọng giải thích,

- Đây chính là lời Đinh Ninh nói với ngài.

Bình Luận (0)
Comment