- Hắn không thể hoàn toàn hiểu rõ ta, mà tiểu thư Thương gia cũng không thể.
Từ Phúc im lặng thời gian mấy hơi thở, nhìn Đạm Đài Quan Kiếm nói:
- Không phải là chuyện rời đi hay không, mà đã làm rất nhiều chuyện, trả giá rất nhiều, không muốn nước chảy về đông.
Đạm Đài Quan Kiếm hơi nhíu mày, y không đáp lại những lời này của Từ Phúc, mà chỉ quay đầu nhìn về phía kiếm trận tràn ngập nguy cơ kia, sau đó nhẹ giọng nói:
- Làm hậu bối, ta không có tư cách giáo huấn tiền bối, hiện tại đã đến thời điểm ngài lựa chọn.
Những lời này không thể tính là khách khí, nhưng mà rất chân thành.
Đinh Ninh cũng không muốn tâm sự cùng Từ Phúc, cũng không muốn nghe tiếng lòng của lão.
Từ biến cố Trường Lăng năm đó, Từ Phúc đã bắt đầu chọn phe, cho nên hắn và Từ Phúc cũng chỉ có quan hệ là địch nhân của nhau.
Hắn chỉ muốn Từ Phúc đưa ra lựa chọn.
Hoặc là đi, hoặc là để cho lão và kiếm trận của lão chôn cùng Nguyên Vũ.
Bởi vì Tu hành giả tạo thành những kiếm trận này còn quá nhỏ, bởi vì Từ Phúc quanh năm ở hải ngoại, rời xa phân tranh mười mấy năm qua, cho nên Đinh Ninh đã lưu lại cho lão rất nhiều tình cảm.
Giống như Lý Tư đùa giỡn với Tịnh Lưu Ly trước khi chết vậy.
Ngươi cho rằng lão có chuyện xưa, nhưng lão không hề lưu lại bất kỳ câu chuyện nào.
Chuyện nhân gian chỉ phân chia kết quả, chỉ có người để ý đến ngươi mới có thể quan tâm tâm tình và cảm xúc của ngươi.
Sau khi vở kịch kết thúc, ai sẽ để ý đến khuôn mặt của con hát là vui hay buồn?
Thái độ của Đạm Đài Quan Kiếm đối với Từ Phúc chỉ là nhắc nhở điểm này một cách cực kỳ lễ phép.
- Ta đi.
Từ Phúc nở nụ cười chua xót đến cực hạn.
Lão cũng bắt đầu có cảm xúc giống như đám người Bạch Sơn Thủy.
Trước khi vở kịch kết thúc, lão dường như đã trở thành một người xem.
Nhưng trong nháy mắt sau đó, ánh mắt của lão chợt sắc bén hẳn lên, trong ánh mắt ẩn chứa phẫn nộ,
- Vì sao còn không ngừng tay?
Y đã đáp ứng điều kiện của Đinh Ninh.
Nhưng khí tức màu đen trên người Tu hành giả thi vật còn đang gầm thét như lệ quỷ, từng đạo lực lượng đáng sợ còn đang không ngừng rơi xuống kiếm trận.
Tiếng khóc sợ hãi càng ngày càng hỗn loạn trong kiếm trận.
- Các ngươi có thể đi, cũng không cần giữ lại những thanh kiếm này.
Đạm Đài Quan Kiếm nhẹ nhàng đáp lại.
Sắc mặt Từ Phúc biến đổi, lão muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại không mở miệng.
Có kiếm quang rốt cục tán loạn.
Chẳng qua một đạo kiếm quang tán loạn, toàn bộ kiếm trận sẽ không còn tồn tại.
Nhưng khi kiếm trận này tán loạn, bên trong một mảnh tiếng khóc, tất cả khí đen cũng tiêu tan đi, ngưng tụ thành một cỗ, tựa như bàn tay nắm một cái, liền cuốn tất cả phi kiếm trở về Thiên Mộ sơn.
Trong nháy mắt tiếp theo, tất cả Tu hành giả thi vật cũng theo khí đen như thủy triều lui về Thiên Mộ sơn, trong nháy mắt biến mất không thấy bóng dáng.
Trên Thiên Mộ sơn vẫn có ngàn ngôi mộ san sát như trước, thế nhưng trong đó cắm rất nhiều tiểu kiếm mục nát như rơm rạ.
Thiên Mộ sơn khôi phục sự tĩnh mịch.
Thiếu niên áo đen Thiên Mộ cứ lẳng lặng đứng như vậy, sau đó hơi khom người hành lễ đối với Đạm Đài Quan Kiếm.
Đạm Đài Quan Kiếm nghiêm túc đáp lễ.
Thiên Mộ liền biến mất trong khí đen.
- Tạm biệt là vĩnh viễn không gặp nhau.
Đại tiểu thư Thương gia uyển chuyển thi lễ một cái với Từ Phúc, lúc nàng nâng người thì rừng trúc đen quanh người chợt nở rộ, nở đầy hoa trúc màu đen, cho dù âm khí lượn lờ nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác rực rỡ.
Khi ánh mắt mọi người bị hấp dẫn bởi chuyện này, trong nháy mắt, thân ảnh của nữ tử áo đỏ này cũng phai nhạt ở trong không khí, chỉ có tiếng đàn nức nở như khóc không ngừng từ xa truyền đến.
Tiếng đàn này làm cho rất nhiều quân sĩ trong quân doanh đều nhớ lại rất nhiều chuyện của Thương gia, lập tức trong lòng rất nhiều người cảm thấy rầu rĩ.
Những đồng nam đồng nữ khóc thành một đoàn trong mắt thấy rõ thân ảnh Từ Phúc bên ngoài quân doanh, lập tức không biết ai kêu lên một tiếng trước tiên, sau đó liền đồng loạt xông ra, tụ tập chung quanh Từ Phúc, vây quanh người lão không buông.
Trong ngực Từ Phúc vô cùng uất ức, đột nhiên bị mấy đồng nam đồng nữ chồm vào trong lòng, tâm thần lại đột nhiên buông lỏng, không hiểu sao thở dài.
Vương đồ bá nghiệp thật sự là giống như những bông hoa trúc đen vừa chớm nở kia, như bong bóng mộng ảo.
- Đi thôi, không sao cả.
Lúc này lão nghe được trên bầu trời truyền đến vài tiếng Giao long gầm gừ như sấm, liền lập tức hiểu được, lão phất phất tay với những đồng nam đồng nữ này, đi tới chỗ mây đen đang trầm xuống.
Những đám mây đen bay lượn trên bầu trời rơi vào cánh đồng bên ngoài doanh trại.
Một trận mưa lớn rơi xuống, khi mây đen tan đi, sớm đã không thấy thân ảnh của Đạm Đài Quan Kiếm, mà Từ Phúc cùng mấy trăm đồng nam đồng nữ kia cũng biến mất vô tung, phảng phất như chưa bao giờ tồn tại ở chỗ này.
......
Kiếm trận của Từ Phúc và bản thân lão vốn chính là chỗ dựa mạnh nhất của vương triều Đại Tần.
Đây cũng từng là căn nguyên đánh tan lòng tin của liên quân hai nước Yến, Tề.
Bởi vì không có quân đội nào có thể thủ được loại kiếm trận như vậy tấn công.
Trong mắt rất nhiều người, trừ phi rất nhiều Tu hành giả cấp bậc như Bạch Sơn Thủy, Dạ Sách Lãnh, thậm chí là Đinh Ninh liên thủ thì mới có thể trấn áp được kiếm trận này.
Nhưng tất cả mọi người thật không ngờ Trịnh Tụ sẽ liều mạng lưỡng bại câu thương với Nguyên Vũ, cũng không có ai nghĩ tới, kiếm trận này sẽ biến mất dễ dàng, nhanh đến như vậy.
Tin tức lan rộng khắp nơi trên thế giới.
Đinh Ninh ở quận Giao Đông biết lựa chọn của Từ Phúc, biết những con Đằng Xà ở quận Giao Đông đã mang theo Từ Phúc mà hắn không muốn gặp lại cùng những đồng nam đồng nữ kia bay tới một cảng nào đó ở hải vực quận Giao Đông.
Sự lựa chọn của lão cũng không nằm ngoài dự liệu của hắn.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, bắt đầu khi Từ Phúc nhận được thư của hắn, cũng không hề gióng trống khua chiêng huy động Tu hành giả, mà trước tiên chạy tới hội hợp với kiếm trận, cũng đủ để nói rõ địa vị của kiếm trận này ở trong lòng lão không chỉ thuần túy là lợi khí chiến tranh.
Điều này cũng có nghĩa là, trong suy nghĩ của Từ Phúc, giữa Nguyên Vũ và những đứa trẻ sớm chiều ở chung mười mấy năm này, những đồng nam đồng nữ này vẫn chiếm thế thượng phong.
Mặc kệ rất nhiều năm trước, vì sao Từ Phúc lại lựa chọn hoàn toàn đứng về phía Nguyên Vũ và Trịnh Tụ, có lẽ chỉ vì cảm thấy gỗ đã đóng thuyền, không muốn ngược dòng mà đi nữa, nhưng ít nhất hiện tại, Đinh Ninh cho rằng lựa chọn cuối cùng của Từ Phúc ít nhất cũng đã tuân theo nội tâm của bản thân lão.
Đinh Ninh lại bắt đầu viết thư.
Không phải viết cho Từ Phúc vĩnh viễn sẽ không bao giờ gặp lại, mà là viết cho Tạ Trường Thắng lúc này đã ở biên giới Tần cảnh.
Lúc này tất cả Tu hành giả trong thiên hạ đều biết hắn chính là Vương Kinh Mộng ngày xưa, tên Đinh Ninh thậm chí còn phai nhạt.
Nhưng trong mắt Tạ Trường Thắng, Vương Kinh Mộng năm đó cách gã quá xa, không hề có cảm giác, gã viết thư cho Đinh Ninh, cũng vẫn cho rằng Đinh Ninh chính là thiếu niên cùng thế hệ mà gã quen thuộc ở Ngô Đồng Lạc, rất nhiều lá thư viết cho Đinh Ninh cũng không nhất định là quân tình trọng yếu, có một số phong thư chỉ là trêu chọc cùng nói bậy lúc nhàn rỗi vô sự.
Đinh Ninh mỉm cười hồi âm ứng phó lại sự trêu chọc của Tạ Trường Thắng,
"Ngày xưa cổ triều chú ý đức hạnh, lấy đức trị thiên hạ, không động đao binh, nhưng cũng không phải là không tu võ, mà lấy võ uy hiếp, lấy đức phục người. Bất động can qua, cũng chỉ là có thể giải quyết mà không động đao binh, có thể có phương pháp khác giải quyết chuyện thì sẽ không động binh đao, mà không phải là thật sự bất động can qua. (bất động can qua: không dùng khí giới)
Nhìn như tán gẫu, nhưng trong những cuộc đối thoại này thực ra lại ẩn ý bao trùm tâm tình của Nguyên Vũ trong Hoàng cung dưới Ly Sơn, cùng với một ít lời nói của Nguyên Vũ.
Trước biến cố của Trường Lăng xưa kia, rất nhiều người ở Ba Sơn Kiếm Tràng không hề phát hiện, bọn họ cũng không biết lời nói và hành động của mình lại bị Trịnh Tụ và Nguyên Vũ lặng lẽ điều tra.
Và rất nhiều năm sau, tất cả mọi thứ quay trở lại.
Một tờ quân tình trước đó cũng đã được đưa đến Hoàng cung dưới Ly Sơn.
Trong tẩm cung tràn đầy dược khí, Nguyên Vũ cúi đầu nhìn tờ giấy báo cáo chuyện Từ Phúc và kiếm trận biến mất.
Trước đó sớm hơn một chút còn có một phong thư mật khẩn cấp từ Yến cảnh truyền về, nói cho y biết Bạch Khải đã phản lại Thánh mệnh, dẫn quân tiến vào Tề cảnh, không còn bị Trường Lăng quản lý như xưa.