Trong cung điện đen tối trống trải, tay Nguyên Vũ buông xuống.
Tay y tựa như không chịu nổi sức nặng của một tấm da dê mỏng manh, mà cổ dường như lại không chịu nổi trọng lượng của đầu y.
Đầu của y cúi xuống thấp hơn.
Nhiều năm về trước, y đã cho mọi người cảm giác tầm thường, nhưng thực ra y lại vượt qua tuyệt đại đa số người trên thế gian này trong bất cứ phương diện nào.
Bạch Khải cãi lời Thánh mệnh dẫn quân vào Tề cảnh đương nhiên là phản nghịch, mang đi gần như hơn một phần ba quân đội vương triều Đại Tần.
Hơn mười vạn quân đội tinh nhuệ hành quân cần chèo chống không chỉ là ý nghĩ cá nhân của Bạch Khải, ai có thể thỏa mãn việc cung cấp lượng lớn vật tư?
Y mất một thời gian rất ngắn liền suy nghĩ rõ người nào có thể cung cấp cho Bạch Khải đủ tài nguyên để duy trì.
Cho nên y càng hiểu rõ, sau khi Bạch Khải tiêu diệt vương triều Đại Tề, những quân đội trung thành với vương triều Đại Tần cũng sẽ không trở về để phục vụ y nữa.
Y cũng hiểu được, Đinh Ninh bức Từ Phúc rời đi, không chỉ là muốn bóc hết lực lượng trọng yếu ở bên người y, mấu chốt hơn là nói cho y biết, từ Trường Lăng đến các nơi của vương triều Đại Tần, tất cả tin tức truyền đi, quân lệnh bí mật báo đã không còn an toàn nữa.
Y đã mất đi việc kiểm soát quân đội của vương triều Đại Tần và thậm chí cả triều đình.
Đây giống như là một con sâu dài trăm chân, đang bị chém đi từng cái chân dài một cách chậm rãi.
Từ từ tước đoạt và tra tấn là rất tàn nhẫn.
Nhưng Nguyên Vũ cũng không cảm thấy điều này rất không công bằng, bởi vì năm đó y và Trịnh Tụ cũng tiến hành bức bách Vương Kinh Mộng như vậy.
Bên ngoài điện truyền đến tiếng bước chân nặng nề.
Theo tiếng bước chân quen thuộc này, một mùi thuốc nồng đậm kích thích cánh mũi có chút tê dại của y.
Lại đến giờ uống thuốc.
Y hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên.
Triệu Cao hai tay cầm chén thuốc đi tới trước mặt y, sau đó y tiếp nhận chén thuốc màu vàng này, chậm rãi nhấp miệng giống như là từng ngụm rượu nhỏ.
Nước thuốc chát mà đắng, nhưng khi những loại thuốc này vào bụng, liền có một đoàn nguyên khí giống như lửa bừng thiêu đốt ở trong bụng y, tràn ra khắp nơi trong thân thể y.
Một ít chỗ trong thân thể y giống như chết đi, mục nát, dưới dược khí trùng kích bắt đầu hồi phục.
Thuốc của Triệu Cao rất hiệu quả.
Trong huyết mạch thân thể y, những tinh thần nguyên khí còn sót lại của Trịnh Tụ thậm chí đã bị dược lực mạnh mẽ cọ rửa mài mòn không ít.
- Đại khái còn phải hai tháng nữa?
Y nhìn Triệu Cao khom người mà đứng, hỏi.
Từ sau khi bị thương nặng vì đánh một trận cùng Trịnh Tụ, y không rời khỏi tòa tẩm cung này một bước, bất kể cảm xúc hay là thái độ đối với người khác trong vô hình trung đều đã trở nên hoàn toàn khác biệt với trước kia. Nhưng đối với Triệu Cao, trong ánh mắt của y lại tràn ngập ôn hòa chân chính.
- Ít nhất cần trăm ngày, trước đó không thể khuấy động nội khí một cách kịch liệt, nếu không chỉ sợ phí công nhọc sức.
Triệu Cao kính cẩn nói.
Nguyên Vũ khẽ ừ một tiếng.
Triệu Cao không ngẩng đầu nhìn thần sắc của y, cho nên không biết một tiếng ừ này của Nguyên Vũ đại biểu cho cái gì.
Chén thuốc đưa trở lại trước mặt Triệu Cao, bên trong còn lại khoảng chừng một phần mười, dựa theo bình thường, Triệu Cao im lặng uống cạn nước thuốc còn lại.
Dược lực mạnh mẽ lập tức làm cho khí huyết trong cơ thể Triệu Cao điên cuồng lưu chuyển, làm cho mắt hắn nhanh chóng trở nên đỏ thẫm, khiến hắn nhịn không được có chút thống khổ mà thấp giọng ho khan.
Dựa theo quy củ lúc trước, hắn liền muốn cáo lui rời đi.
- Nghe nói hôm nay ngươi nổi lên xung đột với Nội vụ ti Lương Nhiếp ở trong Hoàng cung?
Thế nhưng hôm nay, Nguyên Vũ lại đột nhiên hỏi một câu.
Triệu Cao cũng không nhiều lời, chỉ gật đầu đồng ý.
Nguyên Vũ cũng không nhiều lời, chỉ thản nhiên trả lời một câu,
- Ta đã hạ chỉ chém hắn.
Triệu Cao hơi dừng lại, dường như có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói,
- Thần bởi vì cứu chữa cho Hoàng tử Hồ Hợi mà vào cung, hiển nhiên cũng sẽ thân cận hơn với Hoàng tử Hồ Hợi, nhưng mấy ngày nay Hoàng tử Phù Tô chỉ sợ có chút bất mãn đối với thần.
Nguyên Vũ nhíu mày, vẻ mặt của y vẫn có chút nhàn nhạt như cũ, nhưng đáy mắt lại tuôn ra chút hỏa diễm khó hiểu,
- Ngươi chỉ cần là ngươi, sao đến phiên hắn quản.
- Tạ Thánh ân.
Triệu Cao bái tạ rời đi.
Hắn cưỡi xe ngựa rời khỏi Hoàng cung trên Ly Sơn này, cho đến khi ra ngoài cửa cung, hắn mới ở trong xe nhịn không được lắc đầu, trên mặt hiện lên chút thần sắc trào phúng.
Người cường đại cỡ nào vẫn sẽ có nhược điểm.
Nguyên Vũ bây giờ là như thế.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, lúc này hắn đã là người Nguyên Vũ tín nhiệm nhất.
Hoặc có thể nói ném ra ngoài lợi ích cực lớn không thể triệu hoán Bạch Khải, ngay cả Từ Phúc cũng đã rời khỏi bên cạnh y, cho nên trong lòng Nguyên Vũ cần một người mà y cảm thấy có thể tín nhiệm.
Trên đời này cho dù là kẻ độc tài đơn độc nhất, nhưng vẫn sợ hãi tịch mịch như cũ.
Có nhiều thứ mà ngươi có thể không quý trọng, không quan tâm, nhưng nhất định phải có.
Ở trong Hoàng cung hôm nay, thực ra tên quan lớn của Nội vụ ti cũng chỉ xảy ra xung đột rất nhỏ với Triệu Cao, nhưng khi ý chỉ của Nguyên Vũ hạ xuống, khi tên quan lớn kia bị chém giết, quyền thế của Triệu Cao sẽ vô hình trung đạt tới một độ cao hoàn toàn mới.
Thực ra ngay cả con đường truyền quân tình cũng trở nên không an toàn, tính tình Nguyên Vũ đại biến chỉ do càng thêm không thể tín nhiệm bất kỳ một Tu hành giả nào.
Y cảm thấy một người bình thường không phải là người tu hành, sẽ càng thêm đáng tin cậy.
- Trong Hoàng cung Trường Lăng về say, đã không còn ai ở trên ngươi.
Thanh âm của phu xe truyền vào trong xe, đây là giọng nói của Thân Huyền.
Thân Huyền lúc này chính là phu xe của chiếc xe ngựa này.
- Nhưng có vài người luôn không cam lòng, cho nên bọn họ sẽ dùng thủ đoạn trực tiếp nhất, trực tiếp tìm cách giết chết ngươi, bởi vì ngươi không phải là người tu hành, cho nên rất dễ giết. Phàm là tiên hạ thủ vi cường, ta đã bố cục tiếp giúp ngươi. (ra tay trước thì chiếm được lợi thế)
Thân Huyền chậm rãi nói tiếp,
- Nhưng cũng không có khả năng đề phòng được tất cả mọi chuyện, cho nên lúc trên nghị triều trên điện ngày mai, ngươi nhất định phải làm gì đó, để cho những người kia không dám động nữa.
Triệu Cao gật đầu.
Hắn nghĩ rằng những điều này rất đơn giản.
Sau khi một người có được quyền thế tối cao, rất nhiều chuyện mà người thường thấy khó lên trời đều trở nên quá mức đơn giản.
......
Nguyên Vũ ở trong tẩm cung của y chờ đợi tu vi khôi phục.
Nhưng y lại thật không ngờ, ở trong mắt rất nhiều người, thời gian thế giới này lưu lại cho y đã không tính là nhiều.
Y cũng thật không ngờ, rất nhiều người mà y quen thuộc đã cách y rất gần.
Ly Sơn, sườn núi đối diện với phiến Hoàng cung này.
Những cây cỏ dại trên sườn núi mà Tịnh Lưu Ly thả dê đã điên cuồng sinh trưởng lần nữa.
Bầy cừu không biết đã đi đâu, nhưng những túp lều đơn sơ mà cô và Độc Cô Bạch sống vẫn còn.
Ngọn lửa lại bùng lên trước những túp lều rách nát kia.
Củi được tháo ra từ trên nóc nhà kho chất thành đống lửa một cách tùy ý, phía trên treo một cái nồi đồng, bên trong nấu canh rau dại.
Người châm lửa làm canh đúng là Triệu Tứ, mà đứng bên cạnh cô lại là Đinh Ninh và Trưởng Tôn Thiển Tuyết.
Không lâu sau, có tiếng cười như chuông bạc truyền tới.
Bạch Sơn Thủy, Triệu Vân Duệ đến.
Thân ảnh Dạ Sách Lãnh cũng rất nhanh xuất hiện, sau đó còn có mấy người của Mân Sơn Kiếm Tông, bao gồm cả Bách Lý Tố Tuyết bị thương nặng vẫn chưa được chữa khỏi.
- Nguyên Vũ còn bao lâu nữa?
Bạch Sơn Thủy nhìn mảnh cung điện có thể nói là hoa mỹ tráng lệ nhất từ trước đến nay, hỏi.
- Nhiều nhất cũng chỉ hơn tháng.
Thanh Diệu Ngâm nhẹ nhàng trả lời.
- Ngươi nhìn ra cái gì chưa?
Bạch Sơn Thủy quay đầu hỏi Đinh Ninh, lại nhịn không được lắc đầu,
- Ngay cả ngươi cũng không nhìn ra rốt cuộc cung điện này có bố trí huyền ảo gì, vậy chúng ta tới thì có ích lợi gì, sao có thể nhìn ra điểm khác thường nào đó.