Đinh Ninh nở nụ cười.
- Về chuyện báo thù, ta đã từng nghĩ qua vô số phương pháp cùng khả năng, nhưng bất kể là phương pháp cùng khả năng nào, ta đều không nghĩ tới cuối cùng lại trở nên đơn giản như vậy.
Nụ cười của hắn ban đầu rất sáng lạn, nhưng đến cuối cùng, lại có ý vị không rõ ràng,
- Kỳ thật khi nghĩ rõ, có lẽ ta cũng chẳng cần phải làm chuyện gì, chờ thêm mười năm nữa thả dê ở chỗ này, giống như những Tu hành giả quy ẩn kia, săn bắt cá ở trong núi, nói không chừng Nguyên Vũ cùng Trịnh Tụ cũng sẽ biến thành như vậy.
Tất cả mọi người ở đây đều ngẩn người.
Nhất thời yên lặng.
Bạch Sơn Thủy nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng không khỏi cười khổ, nói:
- Nói không chừng thật sự có khả năng này.
Những người còn lại cũng nghĩ như vậy.
Năm đó sở dĩ Vương Kinh Mộng cùng Ba Sơn Kiếm Tràng bại, cuối cùng là vì Vương Kinh Mộng nhìn không thấu lòng người.
Mà rất nhiều năm sau, nếu trong mắt Nguyên Vũ và Trịnh Tụ không còn địch nhân nào khiến bọn họ kiêng kỵ, vậy địch nhân của bọn họ rốt cuộc chỉ còn lại đối phương.
Nguyên Vũ và Trịnh Tụ trên một ý nghĩa nào đó đều là những người giống nhau, sẽ không có khả năng vĩnh viễn nhân nhượng và khoan dung lẫn nhau.
- Ta chân chính đụng phải cánh cửa Bát Cảnh.
Đinh Ninh nhìn Bạch Sơn Thủy, không nói đến chuyện pháp trận bố trí nơi cung điện kia, lại đột nhiên nhẹ giọng nói một câu này.
Đối với những đại Tông sư đương thời chân chính trước mắt này mà nói, một câu này chính là tiếng sét thực sự.
Tâm cảnh kích động, trên sườn núi này vang lên vô số tiếng nổ kỳ dị, các loại hào quang chớp động, mây gió bay múa trên bầu trời.
- Sao lại nhanh như vậy?
Dạ Sách Lãnh mặc dù mừng rỡ đến mức hai tay đều có chút run rẩy, nhưng vẫn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Mặc dù Đinh Ninh có kinh nghiệm tu hành mà tất cả mọi người ở đây đều không có, từng là tồn tại gần Bát Cảnh nhất, nhưng từ khi phá cảnh ở đảo nổi của quận Giao Đông đến bây giờ, dù sao thời gian vẫn còn quá ngắn.
- Không thể biết được.
Đinh Ninh thu liễm tươi cười, nhẹ nhàng nhìn Dạ Sách Lãnh, tựa như khi dạy nàng rất nhiều năm trước, chậm rãi nói,
- Tra xét tất cả điển tịch, cơ bản không có miêu tả phương pháp phá Thất Cảnh đến Bát Cảnh, một là bởi vì Tông sư Thất Cảnh vốn đã rất ít, mà có thể từ tu hành từ Thất Cảnh đến Bát Cảnh, cho dù là một đời người tu hành thì cũng đều khó xuất hiện một người hai người. Một điểm trọng yếu khác lại là Thất Cảnh đột phá đến Bát Cảnh, thật sự khó có thể miêu tả.
Khi hắn chậm rãi kể lại, tựa như có một loại khí tức kỳ dị đang lưu chuyển, trong không khí có huy quang kỳ diệu đang xoay tròn, nhưng nếu thực sự nín thở ngưng thần cảm giác, lại tựa như không có gì, tất cả đều là ảo giác. (huy quang: ánh sáng lấp lánh)
Tất cả các Tông sư ở đây đều nghiêm trang hẳn lên.
Bạch Sơn Thủy khẽ thở dài một tiếng, cô bắt đầu hiểu được Đinh Ninh hôm nay nhất định muốn bọn họ tới đây, thực ra điều quan trọng hơn là chia sẻ thời khắc hiện tại, để cho bọn họ trải nghiệm quá trình này.
- Từ Lục Cảnh đến Thất Cảnh, trình độ rất lớn đã không phải chân nguyên tích lũy đến trình độ nhất định, mà có liên quan đến tâm cảnh. Một cái giác ngộ liền phá cảnh rộng mở trong sáng, liền đã rất khó dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Đinh Ninh ngẩng đầu lên, lướt qua cung điện trước mắt, ánh mắt nhìn về phía Trường Lăng xa xa hơn, nhẹ giọng nói:
- Ở Trường Lăng xưa kia, ta đã cảm nhận được mình tiếp cận rất gần Bát Cảnh, thậm chí cảm nhận được mình có thể mượn một ít thủ đoạn kích động Bát Cảnh, sau khi gặp lại Thánh tăng Đông Hồ, ta nghĩ càng rõ ràng hơn, mấu chốt từ Thất Cảnh đến Bát Cảnh, không phải ở chỗ hấp thu đối với thiên địa, mà là ở chỗ phóng.
Bạch Sơn Thủy khẽ gật đầu, ý bảo hắn có thể nói tiếp.
- Không vững chắc bản thân, không phá thì không xây được, khi phá bỏ tất cả tu vi, tinh thần ý chí cùng thân thể chạy không đến cực độ, đương nhiên có thể dẫn tới thiên địa mới. Nhưng nếu thực sự hoàn toàn chạy không, vậy chính là tán công, cho nên ta liền cho rằng, nếu ngưng động toàn bộ chân nguyên và tinh thần ý chí trong cơ thể, chính là mấu chốt phá Thất Cảnh đến Bát Cảnh.
Đinh Ninh lẳng lặng nhìn Trường Lăng bởi vì có nhiều tường thành mà đã có chút xa lạ, nói tiếp:
- Ngày xưa ta cũng nói những lời này với Thánh tăng Đông Hồ, sau này lão thật sự phá Bát Cảnh, ta liền nghĩ đây chính là đại đạo chân chính. Nhưng bây giờ, ta biết mình vẫn còn mắc một số sai lầm.
- Trịnh Tụ quyết đấu cùng Nguyên Vũ là tâm nguyện cuối cùng của nàng, khi nàng phân sinh tử cùng Nguyên Vũ, Nguyên Vũ trọng thương, tin tức truyền đến trong tay ta, ta liền đột nhiên có loại cảm giác tất cả đều trống rỗng.
Đinh Ninh quay đầu lại nhìn mọi người,
- Giống như rất nhiều chuyện trong quá khứ trong nháy mắt tiêu tán, giống như chuyện ngươi mưu tính vốn cực kỳ khó khăn, nhưng ngươi phát hiện đột nhiên trở nên cực kỳ đơn giản, bất cứ khó khăn nào cũng không còn tồn tại, khi tất cả trở nên đơn giản như vậy, tâm tình sẽ trống rỗng không tập trung vào bất kỳ phương diện nào, ta lại chân chính chạm tới ngưỡng cửa Bát Cảnh, cảm giác được rất nhiều thiên địa nguyên khí mà Thất Cảnh không thể nào cảm nhận được ùa tới.
- Về sau ta liền nghĩ thông Bát Cảnh, nghĩ thông suốt cảnh tượng Thánh tăng Đông Hồ phá như thế nào.
Đinh Ninh nở nụ cười cảm khái.
- Lão từ sau khi gặp được ta, mới thực sự đụng phải Bát Cảnh, ta vốn tưởng rằng là lời nói kia của ta có tác dụng đối với lão, ngay cả lão cũng cho rằng như vậy, nhưng mà hiện tại, ta mới biết bản thân ta mới là mấu chốt phá cảnh của lão.
- Tu hành càng đến chỗ sâu, tu vi càng cao, càng để ý thắng bại, liền càng muốn chiến thắng địch thủ mạnh hơn. Thánh tăng Đông Hồ sau khi nhìn thấy ta, lại cho rằng cuộc đời này không thể vượt qua ta, chỉ muốn đi theo bên cạnh ta chờ mong nhìn thấy cảnh giới cao hơn xuất hiện trên người ta.
- Là ta tái hiện một lần nữa, để cho lão vứt bỏ những thứ này, tâm tình hoàn toàn buông lỏng.
- Cho nên Nguyên Vũ phá cảnh có lẽ cũng là bởi vì ta, cả đời này hắn đều muốn giết chết ta, sau đó hắn thật sự giết chết Vương Kinh Mộng, chiếm được Trịnh Tụ, tất cả nguyện vọng của hắn đều đã đạt thành, ta nghĩ khi hắn làm được năm đó, tâm tình của hắn có lẽ cũng chợt trống trải không tập trung phương diện nào nữa.
Đinh Ninh nói xong, đứng trên sườn núi trầm mặc hồi lâu.
- Thật sự rất chán nản a.
Bạch Sơn Thủy nhịn không được lắc đầu, khẽ giễu cợt,
- Lúc mới tu hành, chính là đấu với người, đấu với trời, đợi đến khi tu vi đại thành, lên núi trảm hung thú, xuống biển trảm ác giao, liền tự nhiên cảm thấy có kiếm trong tay là không gì không làm được, chính là muốn tranh phong cùng anh hùng trong thiên hạ, nhưng tu hành đến cuối cùng, cũng bởi vì cảm thấy mọi chuyện thành không, thắng bại đều đã không có ý nghĩa gì, mới có thể phá Bát Cảnh?
- Chính là muốn tìm kiếm một chấp niệm sâu nhất, sau đó chờ chấp niệm này đột nhiên biến mất, triệt để buông lỏng một khoảng thời gian như vậy?
Dạ Sách Lãnh không tùy ý như Bạch Sơn Thủy, nàng hỏi càng thêm nghiêm túc một chút.
- Cho nên nghĩ thông suốt những chuyện này liền có ý tứ.
Đinh Ninh cũng khẽ giễu cợt,
- Cho nên sau khi giết chết Vương Kinh Mộng, Nguyên Vũ đương nhiên không hề để người trong thiên hạ vào mắt, cho dù là khi Lộc Sơn Hội Minh diễn ra, hắn cũng chỉ làm việc khiêm tốn ổn thỏa, trong lòng cũng rất khinh thường những người khác, theo hắn thấy, vương hầu Đại Tần hiển nhiên chả là cái thá gì, Trịnh Tụ đương nhiên cũng không thể tính là địch thủ có thể chống lại mình. Cho nên khi xử lý rất nhiều chuyện sau này, tâm tính của hắn như thế hiển nhiên sẽ làm cho Trịnh Tụ không thể chịu đựng được.
- Cho nên chính xác là như thế, nếu ngươi không xuất hiện, nếu chúng ta không có khả năng đụng phải Bát Cảnh, Trịnh Tụ chống lại, hắn thấy đây chẳng qua cũng chỉ là trò chơi giết thời gian, mà điều này hiển nhiên đã làm cho Trịnh Tụ vốn có tâm tính cao ngạo càng thêm không thể tiếp nhận
Triệu Tứ lắc đầu,
- Nhưng chờ cũng không thống khoái bằng chính tay mình báo thù. Ta hiện tại vốn còn chưa cảm nhận được cơ hội phá Bát Cảnh, nói vậy là bởi vì Nguyên Vũ còn chưa chết.
Bạch Sơn Thủy ngẩn người, đột nhiên cảm thấy lời nói của Triệu Tứ rất có đạo lý, nhịn không được cười to ra tiếng,
- Luôn nói đã thành quần chúng, tẻ nhạt vô vị, nhưng vẫn luôn là đại sự chưa hết, nói không chừng Nguyên Vũ vừa chết, chúng ta thật sự đồng thời chạm tới ngưỡng cửa Bát Cảnh.
- Cũng không phải không có khả năng này.
Đinh Ninh nở nụ cười.
Ánh mắt của hắn rơi vào A Phòng cung dưới chân núi.
Hắn cũng nhìn không ra rốt cuộc tòa cung điện này có bố trí như thế nào.
Nhưng hiện tại hắn có thể dùng phương pháp đơn giản nhất.
Hơn nữa có thể làm cho Nguyên Vũ càng thêm bất an.
Ánh mắt của hắn trong nháy mắt dừng lại chỗ tẩm cung của Nguyên Vũ, một đám mây nổi phía trên đỉnh núi sinh ra vặn vẹo kỳ diệu, biến thành một đạo kiếm quang nhàn nhạt, trực tiếp rơi về phía tẩm cung kia.