Đạo kiếm quang này rất kỳ diệu, rất giống đạo kiếm ý của Mặc Thủ Thành.
Kiếm quang sinh ra từ trên mây, sau đó liền có thể tập trung mục tiêu ở đâu đó mà ánh mắt khóa chặt, như tường lớn vô hình trấn xuống.
Nhưng đạo kiếm quang này của Đinh Ninh lại không mang theo chút khí tức nào, thậm chí làm cho tất cả mọi người ở đây đều không cảm nhận được sát ý.
Không có sát ý thì sẽ không có dấu vết để tìm ra, lúc tới sẽ lặng yên chiếm cứ tiên cơ.
Huống chi trong đạo kiếm quang này, trộn lẫn rất nhiều lực lượng mà bọn họ chưa từng chạm tới.
Đám người Bạch Sơn Thủy đều lập tức trở nên nghiêm túc.
Phản ứng của A Phòng cung trong tầm mắt cũng rất kỳ diệu.
Khi đạo kiếm quang nhàn nhạt này tiếp cận nóc cung điện, trong quần thể cung điện yên tĩnh vang lên một thanh âm hùng vĩ.
Có rất nhiều tiếng gió sắc bén từ dưới cung điện tỏa ra, tự nhiên nghênh đón đạo kiếm quang kia.
Những luồng gió này vô hình, nhưng lại sắc bén như lưỡi dao kim loại chân chính, trong cảm giác của mọi người, những luồng gió này hình thành tám tên người sắt khổng lồ, vươn bàn tay ra nắm lấy đạo kiếm quang kia.
Trong nháy mắt tiếp theo, không có bất kỳ va chạm kịch liệt và nổ tung nào.
Đạo kiếm quang nhàn nhạt mà cực kỳ cường đại kia cứ như vậy biến mất, theo tiếng gió tiêu ẩn lưu tán ở trong phiến cung điện này.
- Địa Sát trận.
Đinh Ninh nhíu mày, nhẹ giọng nói.
- Ý ngươi là sao?
Bạch Sơn Thủy khó hiểu.
- Còn nhớ rõ Cô Sơn Kiếm Tàng không?
Đinh Ninh quay đầu nhìn cô nói:
- Ngươi vì Cô Sơn Kiếm Tàng mà vào Trường Lăng, kỳ thật Cô Sơn Kiếm Tàng cũng giống như Địa Sát trận của A Phòng cung này, là lợi dụng địa mạch xây dựng trận thế, khác biệt chính là, Cô Sơn Kiếm Tàng là dẫn uy lực địa mạch, một khi vận dụng thì mặt đất hủy diệt, mà trận thế nơi này chỉ sợ là sẽ lặng lẽ tiêu trừ thiên địa nguyên khí tập kích vào ở địa mạch phía dưới.
- Vì vậy đây là một cái mai rùa đen?
Bạch Sơn Thủy nghe hiểu, khẽ cười mỉa mai.
- Hẳn là nguyên khí thiên địa mà người tu hành triệu tụ mà đến sẽ tiêu tan vô hình ở bên trong đó?
Dạ Sách Lãnh nhìn Đinh Ninh, nghiêm túc hỏi.
Đinh Ninh gật đầu.
- Đó cũng là một cái mai rùa đen.
Bạch Sơn Thủy càng thêm châm chọc:
- Dù sao hắn cũng không dám đi ra.
Những đám mây trên bầu trời yên ắng trở lại.
- Cái mai rùa đen này rất thích hợp với hắn.
Triệu Tứ nhìn cung điện kia, nhịn không được lắc đầu, nhẹ giọng nói,
- Dù sao cả đời này hắn cũng luôn thích giấu ở phía sau màn, để cho người ta đánh nhau ngươi chết ta sống, mà hắn luôn giành được chuyện tốt, bêu danh lại muốn cho người ta cõng, trên đời nào có chuyện tốt như vậy.
Đạm Đài Quan Kiếm cũng nhìn cung điện kia nhưng không nói lời nào.
Nhân quả báo ứng dường như là chuyện rất mờ mịt.
Nhưng ân oán của Trường Lăng từ rất nhiều năm trước đến bây giờ, tất cả dường như đang chứng minh điều này thực sự tồn tại.
......
Trong A Phòng cung rất bình tĩnh.
Đạo kiếm quang nhàn nhạt kia phảng phất chưa bao giờ xuất hiện.
Nhưng trong nhận biết của Nguyên Vũ ở trong tẩm cung màu đen, đạo kiếm quang kia lại rõ ràng đến cực điểm.
Nguyên khí dao động trên bầu trời đã hoàn toàn tiêu tan, nhưng không khí trong tẩm cung màu đen này lại sền sệt như nước biển, không ngừng bắt đầu khởi động theo mỗi một lần hít thở nặng nề của Nguyên Vũ.
Trong con ngươi Nguyên Vũ tràn ngập phẫn nộ nói không nên lời, còn có không thể tin và sợ hãi khó có thể che giấu.
- Tại sao lại nhanh như vậy!
Mặc dù y hiểu cực kỳ rõ, ở Trường Lăng từ mười mấy năm trước, Vương Kinh Mộng cũng đã mắc kẹt ở giữa cảnh giới Thất Cảnh và Bát Cảnh.
Nhưng từ Thất Cảnh đánh ra một kiếm tràn ngập ý vị Bát Cảnh này, đối phương vẫn quá nhanh, nhanh đến mức vượt qua tưởng tượng cực hạn của y.
Trong suy nghĩ của y, dù cho Đinh Ninh chỉ cần mấy năm là đã có thể chân chính tiến vào Bát Cảnh, thậm chí trực tiếp vượt qua tu vi của y lúc ở Lộc Sơn Hội Minh, nhưng y dù sao còn có thời gian thở dốc, dù sao còn có thể tìm kiếm một ít cơ hội giành phần thắng ở trong khoảng thời gian này.
Ngay trong nháy mắt này, trong đầu y hiện lên rất nhiều khuôn mặt.
Mặc Thủ Thành, Diệp Tân Hà, Từ Phúc... Còn có nhiều Vương hầu Đại Tần như vậy.
Nhưng những người này hiện tại đã biến mất.
Người còn ở bên cạnh y hiện tại, chỉ có Hoàng Chân Vệ đã bị yn hóa thành vật chết là khôi lỗi.
Hình ảnh cuối cùng xuất hiện cực kỳ rõ ràng trong đầu y là khuôn mặt Trịnh Tụ.
Nương theo rét lạnh như xuyên qua xương, trong lòng người trong mười mấy năm qua được thiên hạ công nhận là Tu hành giả mạnh nhất cùng Đế vương cường đại nhất bắt đầu dâng lên hối hận vô tận.
Tất cả những chuyện ngoài ý muốn này dường như đều bắt nguồn từ Trịnh Tụ.
Khi y và Trịnh Tụ dần dần xa cách, mọi chuyện dường như không ngừng mất đi khống chế.
Đột nhiên cơ thể y run rẩy dữ dội.
Một loại thống khổ khó có thể được mô tả bằng lời nói đã tràn ngập cơ thể và tâm cảnh của y.
Y bắt đầu cảm thấy hận ý sớm nhất của mình đối với Vương Kinh Mộng xuất phát từ sự ghen tị với hắn.
Y ghen tị với tu vi và lực lượng của Vương Kinh Mộng, càng ghen tị với việc Trịnh Tụ mang theo tất cả hào quang trong thiên hạ từ quận Giao Đông đến sẽ trở thành nữ tử của Vương Kinh Mộng.
Nhưng cuối cùng không phải là y giành được chiến thắng sao?
Không phải y đã để cho Vương Kinh Mộng như bướm đêm lao vào lửa, chết trận ở Trường Lăng, sau đó thành công có được đế vị, để Trịnh Tụ trở thành Hoàng hậu sao?
Mạo hiểm bị thiên hạ bêu danh, gian nan tranh bằng được đồ vật, không phải là nên quý trọng, sao cuối cùng lại biến thành như vậy?
Không ai có thể trả lời vấn đề này của y.
Trong khu vực mấy trăm trượng gần tòa tẩm cung màu đen này, cũng hoàn toàn không có người thứ hai sống.
Y là một Quả nhân chân chính.
......
Trường Lăng, Ngô Đồng Lạc.
Một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại ở đầu hẻm.
Chiếc xe ngựa này tuy rất tầm thường, nhưng không biết vì sao lại tựa như có một loại khí chất kỳ lạ, khiến cho một gã Tu hành giả Quân giám chú ý. (Quân giám: binh lính giám sát, quân coi giữ)
Khi Dạ Sách Lãnh và Trần Giám Thủ lần lượt rời khỏi Trường Lăng, Giám Thiên Ty và Thần Đô Giám đã biến mất, tổ chức gánh vác trách nhiệm mà Giám Thiên Ty và Thần Đô Giám trước kia để lại chính là Quân giám của Binh Mã ty.
Chẳng qua khi Hoàng Chân Vệ biến mất ở Trường Lăng, ngay cả quân coi giữ vọng lâu cũng là hữu danh vô hực, những quan viên của Quân giám cũng không có được khả năng như Giám Thiên Ty và Thần Đô Giám năm xưa.
Khi thấy rõ hai người từ trên xe ngựa đi xuống, vị quan viên Quân giám này theo bản năng dụi dụi mắt, cho rằng mình sinh ra ảo giác, nhưng sau một khắc, cả cơ thể gã trong nháy mắt cứng ngắc, một thanh phi kiếm trong ống tay áo lại chấn động kịch liệt hẳn lên.
- Không nên động, ta không muốn giết người, mà ta cũng không phải tới để giết người.
Đinh Ninh bình tĩnh nhìn vị quan viên trẻ tuổi này, lắc đầu,
- Nghĩ về người nhà của ngươi.
Quan viên này không nhúc nhích.
Quần áo của gã cũng dần dần bị mồ hôi lạnh thấm ướt, trong đầu chỉ có một ý niệm,
- Hắn sao có thể xuất hiện ở Trường Lăng một cách quang minh chính đại như vậy?
- Ngươi phải hiểu rõ một điểm, bắt đầu từ rất nhiều năm trước, thủ hộ Trường Lăng không phải là các ngươi, mà là chúng ta.
Đinh Ninh nhìn vị quan viên trẻ tuổi này, nhìn thấu suy nghĩ trong lòng gã,
- Đối với ngươi mà nói, Trường Lăng là quê hương có thể dùng mạng sống để gìn giữ, nhưng đối với chúng ta mà nói thì lại càng là như thế. Cho nên đừng cảm thấy Trường Lăng này là của các ngươi, hoặc là của Nguyên Vũ.
- Ta chỉ tới gặp vài người, đàm luận một số chuyện, mà không phải tới giết người.
Đinh Ninh nhìn quan viên trẻ tuổi thân thể rốt cục không còn cứng ngắc này, hắn lặp lại câu nói vừa rồi, sau đó lại nhẹ giọng bổ sung một câu,
- Thế nhưng nếu ngươi đã nhìn thấy ta, vậy thuận tiện truyền một đạo Kiếm Thủ lệnh giúp ta, bắt đầu từ hôm nay, Nguyên Vũ có thể mời ta chiến bất cứ lúc nào, chỉ cần là quyết đấu trong điều kiện công bằng.
Thân thể quan viên trẻ tuổi này chấn động kịch liệt, trong đầu trống rỗng còn chưa kịp phản ứng, một mảnh kiếm lạnh như băng đã rơi vào lòng bàn tay gã.