Khi vị quan viên trẻ tuổi cầm Thiên Hạ Kiếm Thủ lệnh không ai không biết này trong tay đi ra Ngô Đồng Lạc, cả người vẫn luôn tê dại.
Nhưng suy nghĩ nhiều nhấ trong đầu hắn cũng không phải là tu vi và mục đích trở về Trường Lăng của Đinh Ninh hôm nay, Vương Kinh Mông ngày xưa, mà là mấy câu Đinh Ninh đã nói với gã.
Gã dừng bước nhìn Trường Lăng đã có tường thành.
Bóng ma của tường thành to lớn như mây đen che đậy phòng ốc gần bên dưới tường thành.
Không biết vì sao, so với Trường Lăng không có tường thành, hoàn toàn mở rộng trước kia, gã đột nhiên cảm thấy nhìn không thoải mái, không quen.
Phía sau cánh của đóng kín, Trường Lăng này tính là của ai?
Trong suy nghĩ của những người ở Ba Sơn Kiếm Tràng năm đó, Trường Lăng vốn không phải là của một người nào đó độc chiếm, mà là của tất cả người Trường Lăng.
Vị quan viên trẻ tuổi này dần dần hiểu được, gã cười cười hơi chút khổ sở, nắm chặt Kiếm Thủ lệnh trong tay, sải bước đi về phía dinh thự Binh Mã ti.
Vị quan viên trẻ tuổi này không có bất kỳ giấu diếm nào đối với sự xuất hiện của Đinh Ninh, bao gồm cả mỗi một câu mà Đinh Ninh nói, đều nói ra cực kỳ rõ ràng.
Quan viên trẻ tuổi này được giao phó với sự an tâm tuyệt đối.
Theo gã thấy, an nguy của Đinh Ninh sau này sẽ không liên quan đến gã.
Song gã lại không chú ý tới sắc mặt của mấy vị quan viên cao cấp Binh Mã ti.
Phản ứng của các quan viên cấp cao này cũng không kịch liệt.
Tâm tư một tên phó Ty thủ có quan giai cao nhất trong đó thậm chí còn không đặt trên phiến Kiếm Thủ lệnh trước mắt này. (quan giai: cấp bậc quan)
Vị quan viên trẻ tuổi này không thể nào biết, những quyền quý có địa vị cực cao mà ngày thường gã làm cách nào cũng không thể gặp được, suy nghĩ trong lòng lúc này lại là phiến Hoàng cung dưới Ly Sơn kia.
Vị phó Ty thủ này hiện tại nghĩ đến, phiến Kiếm Thủ lệnh này cùng việc Đinh Ninh đường hoàng trở lại Trường Lăng, tin tức xuyên qua đường phố, có thể truyền đến trong tay Hoàng đế Nguyên Vũ hay không.
Từ trận quyết đấu giữa Hoàng đế Nguyên Vũ và Hoàng hậu Trịnh Tụ, không có ai trong bọn họ có thể nhìn thấy Nguyên Vũ.
Nhưng trên chiếc xe ngựa chở Triệu Cao lại càng thường xuyên lui tới giữa Trường Lăng và Hoàng cung mới kia.
Trong khoảng thời gian này, Hoàng đế Nguyên Vũ không chỉ một lần biểu hiện ra sự tín nhiệm tuyệt đối đối với Triệu Cao, thậm chí có mấy tên Ảnh vệ bên cạnh Nguyên Vũ ngày xưa bắt đầu bảo vệ an toàn của hắn.
Nếu các Hoàng tử trong Hoàng cung có thể biểu đạt ý kiến khác biệt, những quan viên bọn họ còn có sức tranh chấp.
Nhưng Phù Tô đã sớm bị giam cầm nơi Thâm cung, không cách nào tham dự chính sự.
Về phần Hồ Hợi thì lại càng ỷ lại Triệu Cao hơn cả so với Nguyên Vũ.
......
- Dược lực nặng hơn một chút, hiệu quả có thể nhanh hơn một chút sao?
Trong tẩm cung màu đen, Hoàng đế Nguyên Vũ cúi đầu, hỏi Triệu Cao đang cúi người.
Triệu Cao nói:
- Thần cố hết sức thử một lần, nhưng nếu lại tăng thêm dược lực, chỉ sợ có không ít quan viên trong triều sẽ phản đối.
Hoàng đế Nguyên Vũ đột nhiên lạnh lùng:
- Không ai dám phản đối.
Triệu Cao khẽ gật đầu, hành lễ rời đi
Xe ngựa chở Triệu Cao rời khỏi A Phòng cung, trở về Trường Lăng.
Khi phương thuốc dược liệu mới được Nội vụ ti bắt đầu chuẩn bị, hàng chục quan viên đồng loạt đến trước cung của Hồ Hợi.
Triệu Cao và Hồ Hợi đang ở trong thư phòng nói chuyện.
Khi những quan viên này đến cửa thư phòng, Triệu Cao và Hồ Hợi vẫn ngồi đối diện nhau như trước, không biết đang nói chuyện thú vị gì, gương mặt Hồ Hợi đầy ý cười, nhưng khi thấy những quan viên này, mặt mũi chợt tràn đầy vẻ không kiên nhẫn.
Một quan viên lớn tuổi nhất tiến lên, biểu đạt ý kiến phản đối kịch liệt, cho rằng mấy loại dược vật trong phương thuốc kia có khả năng sẽ tạo thành ảnh hưởng cực kỳ bất lợi đối với tương lai của Nguyên Vũ.
Triệu Cao im lặng nghe.
Hắn không phát biểu ý kiến gì, cũng không đứng dậy, chỉ ngắm chút hoa viên ngoài thư phòng.
Trong hoa viên có một chỗ Lộc uyển. (Lộc uyển: chỗ nuôi hươu)
Trong Lộc uyển có hai con hươu sao.
Triệu Cao nhìn quan viên lớn tuổi này cùng tất cả quan viên phía sau lão, nhẹ nhàng chỉ một con hươu sao trong đó, nói:
- Đó là cái gì?
Tên quan viên lớn tuổi này sửng sốt,
- Đương nhiên là hươu.
Triệu Cao lạnh lùng cười, nói:
- Rõ ràng là ngựa.
Tên quan viên già này cùng tất cả quan viên phía sau lão đều ngây người, nhất thời phản ứng không kịp.
Triệu Cao quay đầu lại, không nhìn những quan viên này nữa,
- Ta nói ngựa chính là ngựa. Còn với ý kiến của các ngươi, có quan trọng không?
Môi tên quan viên già run rẩy hồi lâu, nói không nên lời, chỉ phun ra một ngụm máu tươi.
......
Khi những quan viên này nhận rõ một số chuyện rời đi, chuyện Đinh Ninh phát Kiếm Thủ lệnh ước chiến Nguyên Vũ đã nhanh chóng lấy Trường Lăng làm trung tâm, lan tràn ra khắp thiên hạ.
Từ sau trận chiến giữa Trịnh Tụ và Nguyên Vũ, đường phố Trường Lăng dường như đã trở nên có chút vô vị, một lần nữa nhiệt liệt lên.
Ai cũng biết Nguyên Vũ đã bị thương nặng.
Nhưng lời nói của Đinh Ninh hôm nay, y có thể lựa chọn một loại phương thức tuyệt đối công bằng bất kỳ để chiến đấu.
Mặc dù rất nhiều người không hiểu tu hành, đều có thể nghĩ ra rất nhiều loại phương pháp có thể làm cho quyết đấu trở nên cực kỳ công bằng.
Tất cả mọi người đều rất mong chờ trận chiến giữa Nguyên Vũ và Đinh Ninh.
Hơn nữa đại đa số người trong Trường Lăng đều tận mắt chứng kiến trận chiến Vương Kinh Mộng giết vào Trường Lăng mười mấy năm trước.
Hiện tại Nguyên Vũ đã phá Bát Cảnh, hơn nữa Đinh Ninh có thể đưa ra một trận chiến công bằng tuyệt đối, tất cả mọi người bắt đầu cảm thấy Nguyên Vũ thiếu một trận quyết đấu công bằng với Đinh Ninh.
Cũng giống như Nguyên Vũ và Trịnh Tụ dùng một trận chiến để giải quyết ân oán lẫn nhau.
Ân oán giữa Ba Sơn Kiếm Tràng và Nguyên Vũ ngày xưa sẽ dùng một trận chiến như vậy để giải quyết.
Hơn nữa khi tin tức Bạch Khải trên chiến trường hai nước Tần Tề liên tục công thành chiếm đất truyền đến, tất cả người Tần đều bắt đầu cảm thấy, chuyện lớn trong thiên hạ đương nhiên đều có thể dùng trận chiến này để giải quyết.
Vậy Nguyên Vũ còn chờ gì nữa?
Giống như xem một vở kịch, muốn xem một diễn viên nổi tiếng nhưng hắn lại chậm chạp không ra sân khấu.
Tất cả mọi người càng ngày càng chờ mong, càng ngày càng khẩn trương.
- Nguyên Vũ này, thật không phải đồ...
Theo thời gian trôi qua, trong một quán rượu ở Trường Lăng một ngày nào đó, một tửu khách sau khi uống nhiều rượu đã nhịn không được mắng Nguyên Vũ một câu.
Ngang nhiên nhục mạ Thánh thượng ở Trường Lăng, đây là chuyện ngày xưa tuyệt đối không thể tưởng tượng được.
Nhưng câu chửi mắng này dường như là một ngọn lửa đốt cháy đồng cỏ khô.
Chỉ mấy ngày sau, thanh âm nhục mạ Nguyên Vũ trong ngõ hẻm Trường Lăng càng ngày càng nhiều.
......
Một trận mưa xối xuống Trường Lăng.
Mưa rất lớn.
Trong cơn mưa to, xe ngựa của Triệu Cao rời khỏi Hoàng cung.
Nhưng trong toa xe ngựa của Triệu Cao lần này lại không có chén thuốc ấm.
Xe ngựa của Triệu Cao chậm rãi biến mất trong màn mưa, biến mất trên con đường từ Trường Lăng đến A Phòng cung.
Cũng ngay trong cơn mưa lớn này.
Một thiếu nữ cầm ô xuất hiện trên sườn núi Ly Sơn mà nàng từng thả cừu.
Thiếu nữ này nhìn túp lều đã hoàn toàn bị phá hủy, trong ánh mắt dâng lên vô số cảm xúc phức tạp.
Nàng đặt ô xuống, bắt đầu đội mưa dọn dẹp túp lều.
Nàng dùng thời gian thật lâu, rốt cục khôi phục mái nhà đổ sập rách nát thành bộ dáng vốn có lúc nàng ở.
Nàng rất thỏa mãn thu đầu gối cuộn mình trên giường trong lều, nguyên khí trên người tràn ra, xua tan độ ẩm trong phòng.
Tuy nhiên vẫn còn thiếu bát đũa, vẫn còn thiếu những đồ vật để nấu cơm nấu canh.
Nàng có chút sững sờ, vẫn nhịn không được thở dài.