Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 894 - Q8 - Chương 222: Từ Đâu Tới Đây

Q8 - Chương 222: Từ đâu tới đây Q8 - Chương 222: Từ đâu tới đây

Nàng là Tịnh Lưu Ly.

Khi gian nan bôn ba từ Sở cảnh trở về sườn núi nơi nàng và Độc Cô Bạch từng chăn cừu, nàng đã cao hơn một chút, khuôn mặt cũng càng thêm thành thục kiên nghị, thiếu đi cái loại ngây ngô non nớt kia.

Nàng nhìn màn mưa bên ngoài túp lều, nhìn những giọt nước chảy xuống từ mái nhà, đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ.

Nàng có chút không rõ mình làm chuyện như vậy, rốt cuộc là bởi vì thuần túy lựa chọn theo sở thích của mình, hay là vô hình trung bị cảm xúc của người ta lây nhiễm.

Nàng chợt hiểu cuộc sống trước đây của mình, dường như có thể được chia thành ba đoạn.

Một đoạn là học kiếm ở Mân Sơn Kiếm Tông, thuần túy chỉ học tập tu hành công pháp chân nguyên cùng kiếm kỹ.

Một đoạn là đi theo Đinh Ninh ở Trường Lăng.

Còn có một đoạn là chăn dê ở chỗ này, chờ đợi cơ hội giết chết Lý tướng.

Dường như từ khi bắt đầu chăn dê ở chỗ này, nàng mới có thể khống chế tất cả cuộc sống của mình, như vậy... Đoạn thứ ba này đối với nàng mà nói hẳn là quan trọng nhất.

Nếu như không có một thiếu niên thiện lương như Độc Cô Bạch làm bạn, nàng có thể đi tới một bước như vậy hay không, có thể giống như đám người như Diệp Tân Hà ở Ba Sơn Kiếm Tràng năm đó, thật sự sẽ có lựa chọn còn lại?

Việc này liên quan đến tâm cảnh thay đổi một cách vô tri vô giác, liền không thể nào suy đoán và cân nhắc ngược lại rồi.

Nếu như trong lòng không có chỗ sắp đặt, mới có thể cảm thấy trong túp lều này có chút trống rỗng.

Tâm tình và suy tư có liên quan của nàng vẫn không tiếp tục thật lâu, bất kỳ một vị trí giả nào, không giới hạn ở người tu hành, cũng sẽ không giống như rất nhiều nam nữ si tình, trầm mê tự thương tự hối tiếc trong thế giới của mình, mà sẽ biết mở ra nỗi lòng, đi tìm ý nghĩa tồn tại của mình trên đời này, cùng với chuyện để cho mình vui vẻ tồn tại trên thế gian.

Nhưng ngay sau đó, nàng đột nhiên khiếp sợ.

Bởi vì nàng đột nhiên cảm nhận được khí tức còn sót lại của người nào đó trên sườn núi này.

Nàng trong nháy mắt cảm ứng được, đó là một kiếm cường đại cỡ nào.

Nàng nhanh chóng hiểu được, đạo kiếm ý này thuộc về ai.

Thì ra hắn cũng đã tới.

Thì ra hắn đã đạt tới cảnh giới như vậy.

Nàng đột nhiên mỉm cười mà không thể giải thích được.

Bởi vì từ đạo kiếm ý này, từ những khí tức vẫn còn chưa tiêu tán trong mưa lớn, nàng chợt suy nghĩ thông rất nhiều vấn đề quấy nhiễu nàng trong tu hành.

Nàng sẽ đạt được rất nhiều chỗ tốt từ trong những khí tức này.

Cho nên nàng trong nháy mắt hiểu được, chỉ có Đinh Ninh cố ý làm, những khí tức này mới có thể tồn tại đến hiện tại.

Cho nên Đinh Ninh biết rõ sau khi nàng trở lại Trường Lăng, chắc hẳn sẽ tới nơi này trước tiên.

Mà hắn lưu lại khí tức như vậy cho nàng cảm nhận, chính là vẫn dạy nàng như xưa.

Điều này ít nhất có thể làm cho nàng tiến bộ nhanh hơn.

Mà loại chỉ giáo cũng không giấu giếm này liền làm cho nàng hiểu được, Đinh Ninh không hề có chút địch ý nào đối với nàng.

Cũng vào lúc này, nước mưa an tĩnh chảy xuống trên lều đột nhiên xuất hiện một tia xao động.

Đây là bởi vì khí tức trên người nàng biến hóa.

Nàng hơi nhíu mày, nhìn xuống sườn núi.

Giữa bãi cỏ lộn xộn dưới sườn núi, một chiếc ô chậm rãi hiện lên.

Ô đã che hơn phân nửa thân thể người cầm ô, nhưng nàng vẫn liếc mắt một cái đã nhận ra người này.

Nàng liền thật sự ngơ ngẩn.

......

Độc Cô Bạch chậm rãi phóng thích chân nguyên nâng thân thể gã, để cho lòng bàn chân gã đi lại trên ngọn cỏ ướt sũng.

Gã có chút gian nan đi tới trước gian phòng này, thu ô, sau đó hơi có chút câu nệ đi vào phòng.

Gã cúi đầu với Tịnh Lưu Ly, nhưng không nói gì trước.

Sau đó gã thoáng dừng một chút, liền dỡ đồ đạc từ trong bao bố sau lưng xuống, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Tịnh Lưu Ly nhìn gã bận rộn cũng không lập tức nói chuyện. Đợi đến khi lửa bừng, trong không khí tràn ngập vẻ ấm áp, trong phòng cũng tràn ngập ánh sáng, nàng mới yên lặng mở miệng,

- Là Đinh Ninh để ngươi tới?

- Hắn nói cho ta biết, ta liền tự mình tới.

Độc Cô Bạch cũng trở nên không còn khẩn trương cùng câu nệ, nhưng không hiểu sao lại có chút ngượng ngùng:

- Cho dù ngươi vì lừa gạt Nguyên Vũ, để cho hắn tin tưởng ngươi, sau này ngươi cũng nên nói với ta.

Nếu là trước kia, Tịnh Lưu Ly chưa chắc sẽ đáp lại những lời này của gã.

Bởi vì trong thế giới của nàng có rất ít nếu là.

Nếu không có giả định, sẽ không có câu trả lời tương ứng.

Nhưng hôm nay nàng trầm mặc một lát, lại khẽ gật đầu,

- Là vấn đề của ta.

Đây giống như là nhận sai.

Độc Cô Bạch hơi ngẩn ra, ngẩng đầu lên.

Gã hoàn toàn không nghĩ rằng nàng sẽ nhận sai như vậy.

Gã nhìn thấy thiếu nữ có thiên phú tu hành tốt nhất Trường Lăng, diện mạo nàng vẫn như cũ, nhưng trong ánh lửa lại là sự mềm mại mà dĩ vàng không có.

Nhiễm sương gió, cũng trưởng thành hơn rất nhiều.

Gã đột nhiên không hiểu sao có chút cảm động.

- Trước khi ta tới Đinh Ninh nhờ ta mang theo một câu cho ngươi.

Gã nhìn thẳng ánh mắt Tịnh Lưu Ly,

- Ngươi không nhất định phải mạo hiểm trước mặt Nguyên Vũ.

- Ta hiểu ý của hắn, thực ra hắn muốn nói cho ta biết, rất nhiều lúc chuyện lớn trong thiên hạ mặc dù là do người đứng đầu thời đại này quyết định, nhưng thường thường sẽ không bởi vì ý chí của một người mà thay đổi. Không ai có thể quyết định một cái gì đó.

Tịnh Lưu Ly mỉm cười,

- Nguyên Vũ đến bước này, không chỉ bởi vì ý chí của Đinh Ninh và Ba Sơn Kiếm Tràng, Trịnh Tụ, Triệu Kiếm Lô, Bạch Sơn Thủy, tăng nhân Đông Hồ. Thậm chí còn có bà lão Ô Thị kia, còn có đám người Từ Phúc và Bạch Khải, là do rất nhiều ý chí và ý nghĩ của rất nhiều người mới quyết định chuyện xảy ra hôm nay.

Nàng chậm rãi thu liễm nụ cười, nhìn mưa bên ngoài:

- Giống như có một mảnh biển nơi xa, được hình thành do vô số cơn mưa như vậy, thậm chí là từ vô số trận mưa hình thành ở trước đây thật lâu.

- Ngươi hiểu là tốt rồi.

Độc Cô Bạch lắc đầu,

- Ta ngược lại không nghĩ tới nhiều như vậy.

- Người từ đâu đến?

Tịnh Lưu Ly hỏi.

Độc Cô Bạch nói,

- Ta từ Trường Lăng tới đây.

- Nói như vậy hắn đã ở Trường Lăng?

Tịnh Lưu Ly suy nghĩ một chút,

- Hắn ở Trường Lăng làm gì?

- Hẳn là tìm những Vương hầu còn lại nói chuyện một chút.

Độc Cô Bạch nói,

- Nếu những Vương hầu kia vẫn có ý nghĩ khác biệt, ít nhất sẽ càng phiền toái một chút.

Tịnh Lưu Ly khẽ gật đầu,

- Cho nên nói ta không thể hoàn toàn quyết định một chuyện lớn, nhưng ta lại có thể làm cho rất nhiều chuyện tiến hành nhanh hơn một chút, ví dụ như để cho thời gian Nguyên Vũ giãy dụa ngắn lại.

Độc Cô Bạch nghe ra nàng vẫn muốn mạo hiểm, lập tức hít sâu một hơi, nhưng gã còn chưa kịp nói chuyện, Tịnh Lưu Ly đã nói tiếp:

- Thời gian Nguyên Vũ giãy dụa càng ít, sẽ không có quá nhiều người phải chết đi.

Độc Cô Bạch ngẩn người, hiểu được ý của nàng, liền không nói nữa.

Gã đã biết hành tung của nàng.

Gã biết nàng đến từ đất Sở, nơi quân Tần vừa mới càn quét đại bộ phận quân đội vương triều Đại Sở, tiếp theo Bạch Khải đã dẫn quân vào nước Tề.

Ở nơi đó chắc hẳn nàng đã gặp qua càng nhiều sinh tử, gặp qua càng nhiều tướng sĩ không vì bản thân, mà thuần túy tử vong vì trung thành với vương triều Đại Tần.

Trong mắt nàng, có lẽ điều đó thực sự không có ý nghĩa.

Nhưng nàng thực sự đã rất khác so với trước đây.

Nàng muốn cuộc chiến này kết thúc nhanh hơn.

Độc Cô Bạch suy nghĩ một chút, nếu đổi lại mình có năng lực như vậy, cũng nhất định sẽ làm như thế.

Vì vậy gã không lên tiếng phản đối mà bắt đầu nghiêm túc nấu canh.

Bình Luận (0)
Comment