Nhiều người nhìn tòa nhà lắc lư, khóc rống lên.
Không phải vì sợ hãi, mà vì đau lòng.
Nếu nó sụp đổ, vậy sẽ tốn bao nhiêu tiền để xây dựng lại?
Nhất là những người vừa mới nghỉ ngơi trong phòng ốc lại càng uể oải phẫn nộ nguyền rủa ông trời.
Nhưng đối với lời nguyền của bọn họ, dường như ông trời đã đưa ra phản ứng kịch liệt hơn.
Cho dù là người bình thường chưa từng tu hành, đều có thể cảm giác được một cỗ lực lượng hủy diệt dường như muốn tránh thoát khỏi lồng giam.
Tiếng khóc và nguyền rủa dừng lại.
Những người bị mưa lớn xối ướt bắt đầu chạy trốn đến khoảng trống trong thành.
Đây là bản năng rất tự nhiên, để tránh bị gạch ngói, dầm gỗ của ngôi nhà đổ sập làm bị thương, huống chi nhiều tòa vọng lâu như người khổng lồ nấp trong mưa bụi ở Trường Lăng cũng đang đong đưa.
- Hắn muốn làm gì?
Thân hình khổng lồ của Hoành Sơn Hứa Hầu đã rơi vào nóc nhà cao nhất trong trạch viện của y, y nhìn về phía thành bắc, mặc dù hoàn toàn không có cách nào cảm nhận được chỗ cụ thể của Đinh Ninh, nhưng trên nóc nhà kịch liệt lắc lư dưới chân, cùng với cái loại khí tức cực độ nguy hiểm này, lại làm cho y có thể khẳng định người phát động tất cả chỉ có thể là Đinh Ninh.
Rất nhiều quyền quý giống như y đội mưa đứng ở chỗ cao lúc này cũng có nghi hoặc giống nhau.
Tòa hùng thành Trường Lăng này có quy mô như ngày hôm nay, không thể tách rời khỏi máu tươi của Kiếm sư Ba Sơn Kiếm Tràng năm đó, nếu theo Đinh Ninh, tòa thành này trọng yếu như vậy, thậm chí mang theo rất nhiều hồi ức vui sướng và không vui của hắn, vậy tuyệt đối không có khả năng tự tay hủy đi.
Vậy rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Đinh Ninh nhanh chóng đưa ra đáp án cho mọi người.
Tiếng sụp đổ bắt đầu vang lên.
Những người đã đứng ở vùng đất trống trải lại bị cảm xúc tuyệt vọng và đau lòng chi phối, không kìm nén được khóc lóc, song kế tiếp bọn họ lại khiếp sợ phát hiện, tiếng sụp đổ không từ trong thành truyền đến, mà chỉ bao quanh những tường thành này.
Mưa nhỏ hơn một chút.
Những đám mây mưa che trên tòa thành hùng vĩ này đã bị xua tan bởi một cỗ lực lượng phóng thích ra.
Tất cả mọi người nhìn về phía tường thành khổng lồ bởi vì không có màn mưa ngăn cản mà trở nên rõ ràng.
Bọn họ vô cùng khiếp sợ nhìn thấy, toàn bộ tòa tường thành bắt đầu sụp đổ.
Những tảng đá khổng lồ bắt đầu vỡ ra, không ngừng từ tường thành rơi xuống.
Chỉ trong vài hơi thở, tường thành bắt đầu đứt gãy sụp đổ, cho dù trong thời tiết ẩm ướt đến cực điểm này, tường thành sụp đổ vẫn bị bao phủ trong bụi mù như rồng.
Tường thành đổ xuống, nhưng tất cả kiến trúc trong thành đều bình yên vô sự.
Thế nhưng những chuyện gây sốc vẫn chưa dừng lại.
Ở một chỗ đất trống tụ tập nhiều người nhất trong thành Trường Lăng, mọi người tụ tập ở nơi này phát hiện mặt đất dưới chân chấn động càng thêm kịch liệt.
Mặt đất bắt đầu nứt ra.
Mọi người hoảng sợ chạy trốn khỏi nơi đây.
Nhưng loại khí tức hủy diệt này lại bắt đầu biến mất, chấn động trong thành dần dần tiêu tan.
Rất nhanh cả tòa thành hoàn toàn bình tĩnh lại.
Mọi người nhìn vào những tòa nhà bảo tồn hoàn hảo và các bức tường biến mất, tuy có hoảng loạn, nhưng vẫn cảm thấy một loại may mắn không thể diễn tả.
Đột nhiên có người liên tục hét lên.
Đó là một người ở trên cao thấy rõ vết nứt nơi bãi đất trống.
Mảnh đất trống kia xuất hiện vết nứt thật lớn, nước mưa tích tụ trên mặt đất theo mép vết nứt rơi vào sâu trong lòng đất, giống như là từng thác nước.
Khi nhìn xuống từ trên cao, những vết nứt ngang dọc lại vừa vặn hình thành sáu chữ lớn "Nguyên Vũ vong, thiên hạ hưng thịnh".
Tiếng kinh hô không ngừng vang lên.
Càng nhiều người đến chỗ cao, nhìn thấy những dòng chữ như vậy.
- Nhất định là người của Ba Sơn Kiếm Tràng giở trò quỷ!
Có người tức giận hét lên.
- Ba Sơn Kiếm Tràng? Ngươi có thấy Kiếm sư xuất kiếm không? Ở nơi này và chỗ tường thành kia cũng thế?
- Có ai có thể chặt đứt tất cả tường thành ở trước mắt bao người, còn có thể làm cho thiên địa dị biến, hình thành chữ như vậy, nhưng lại không hủy phòng ốc của chúng ta?
- Ngươi là người tu hành sao? Ngươi có nghĩ rằng mình có thể làm điều đó?
- Ý trời báo hiệu, đây là ý chỉ của Thiên Đạo!
- Người bội bạc đến mức ngay cả thê tử cũng giết như vậy, cho dù là ông trời cũng không thể nhìn được!
- Dốc hết binh lực đi gây chiến, thế nhưng quân sĩ trên chiến trường lại không được cung cấp nhu yếu phẩm đầy đủ, còn xây dựng tường thành vô dụng như vậy, hiện tại thì sao?
Thế nhưng giọng nói tức giận như vậy nhanh chóng bị nhấn chìm trong nhiều âm thanh tức giận hơn.
Ai cũng không thể tưởng tượng được sẽ có nhiều thanh âm như vậy phát ra mà không hề có chút cố kỵ.
Rất nhiều quan viên trẻ tuổi ở Trường Lăng cũng trà trộn vào trong đám người, rất nhiều người trong bọn họ vẫn trung thành với Nguyên Vũ, nhưng nghe thanh âm như vậy, thân thể bọn họ lại càng ngày càng lạnh, cũng không hề nhớ kỹ khuôn mặt của những người phẫn nộ mắng chửi.
Bởi vì dường như tất cả mọi người ở đây đang nói, đang mắng Nguyên Vũ.
Loại thời điểm này, bọn họ đều có vẻ quá mức nhỏ bé.
Trước một tòa điện trong Hoàng cung Trường Lăng, dưới mấy cái lọng che che chắn, Hồ Hợi chạy ra khỏi cung điện ôm vài cung nữ run rẩy.
Cho dù là ở sâu trong Hoàng cung, gã cũng thoáng có thể nghe thấy thanh âm phẫn nộ từ các nơi trong thành truyền đến.
Gã như con thỏ sợ hãi vùi đầu vào quần áo của những cung nữ này, nhưng lúc này gã cũng không cảm thấy Nguyên Vũ là cọng rơm cứu mạng của mình, mà chỉ không ngừng sợ hãi lặp đi lặp lại câu nói, đang hỏi vì sao Triệu Cao lại biến mất, vì sao không ở bên cạnh, bảo vệ gã.
Toàn bộ tòa thành đã trở thành một đại dương của cảm xúc phẫn nộ.
Xe ngựa của Đinh Ninh đi qua đại dương này.
Hắn bắt đầu thực sự yên lặng nghỉ ngơi.
Cảm xúc của một thành như vậy cũng dẫn hắn về nhiều năm trước kia.
Chỉ có trước khi vương triều Đại Tần chính thức hoàn toàn giao chiến cùng ba triều Hàn Triệu Ngụy, nhất là trước trận chiến với nước Triệu, tòa thành này mới có cảm xúc như vậy.
Bởi vì trước khi Ba Sơn Kiếm Tràng quật khởi, quân đội vương triều Đại Tần giao chiến với quân Triệu trong lãnh thổ của mình, chịu thất bại rất lớn, thương vong hơn mười vạn người.
Mà sau khi Ba Sơn Kiếm Tràng quật khởi, quân đội vương triều Đại Tần mang theo cảm xúc như vậy bắt đầu phản kích quân Triệu, lúc ấy người đứng ngồi không yên chính là Triệu vương.
Còn bây giờ thì sao?
......
Hoàng cung Ly Sơn cũng bởi vì động đất nơi Trường Lăng mà chấn động trong chốc lát.
Khi các bức tường thành Trường Lăng sụp đổ, Hoàng cung Ly Sơn đã hoàn toàn khôi phục lại bình tĩnh.
Nhưng trong tẩm cung màu đen, toàn bộ thân thể Nguyên Vũ lại không ngừng phát run.
Không phải bởi vì sợ hãi cùng khiếp sợ, mà là trước khi cơn động đất này diễn ra, y cũng đã không thể khống chế được mỗi một phần máu thịt run rẩy trên thân thể mình.
Đó là một loại phản ứng tự nhiên từ trong lòng sinh ra, nhưng lại là khát vọng không thể ức chế do không được thỏa mãn. (Triệu Cao chắc cho Nguyên Vũ hít ma tóe =]])
Y cực kỳ khao khát loại thuốc của Triệu Cao, nhưng hiện tại y đã hiểu được, mặc dù có thể tìm được Triệu Cao, y cũng tuyệt đối không có khả năng lấy được loại thuốc này.
Y tự xưng là Quả nhân, đương nhiên là cực kỳ kiêu ngạo, cũng cho rằng mình là người có ý chí mạnh nhất thiên hạ, tâm tình sẽ không dao động nhất.
Thế nhưng hiện tại, sự phụ thuộc vào thuốc này đã bắt đầu phá hủy ý chí của y.
Trong lúc không ngừng run rẩy, thỉnh thoảng y còn có một số khoảnh khắc hoảng hốt.
Tựa như thứ cắn nuốt chân nguyên cùng ý chí trong thân thể y lúc này đã không chỉ là những tinh thần nguyên khí mà Trịnh Tụ lưu lại cho y, còn có chân nguyên của Đinh Ninh, còn có vô số tằm nhỏ đang cắn xé y.
Thân thể y lắc lư trong không khí, dường như thỉnh thoảng lại có một đám quỷ hồn địch nhân trước kia của y xuất hiện, bay múa xung quanh y, còn cười nhạo và khẽ nói bên tai y:
- Ngươi còn có thể trốn đến khi nào?