Truyện được đăng chính thức trên website Vietnovel.com
-----------------
“. . .” Phạm Tu Văn day day trán. “Hệ thống, nếu không phải biết ngươi là một cỗ máy thì ta sẽ cho rằng ngươi đang ghen đó.”
[Hệ thống từ chối mối quan hệ yêu đương giữa người và máy móc. Hơn nữa Hệ thống sẽ không bao giờ thích người kỳ thị giới tính như ký chủ.]
Phạm Tu Văn: “? ? ?”
Ta kỳ thị giới tính lúc nào? Ta chỉ lỡ mồm nói có một câu rằng ngươi lắm lời mà thôi, sau đó ngươi nhai đi nhai lại chuyện này dằn vặt ta suốt cả năm nay rồi! Như vậy mà ngươi còn không chịu thừa nhận mình là Hệ thống nữ?
Tuy nghĩ vậy nhưng Phạm Tu Văn sẽ không nói ra đâu, hắn không muốn bị Hệ thống quái đản dằn vặt thêm mấy trăm năm chỉ vì cái chuyện cỏn con này nữa.
Sau khi ký kết xong Khế Ước Trung Thành, Lãnh Y Nhân và Lãnh Y Lan không ở lại Tinh Quang thành mà lập tức trở về Lãnh gia.
Trước khi rời đi, Lãnh Y Lan cũng không nói thêm câu gì với Phạm Tu Văn, tựa như hai người xa lạ không có quan hệ gì với nhau.
Phạm Tu Văn cũng âm thầm nhẹ nhõm, đã không thể đáp lại tình cảm của đối phương thì tốt nhất là nên rạch ròi xa cách, không khiến nàng hiểu lầm, đó mới là tôn trọng nàng.
Hệ thống không khỏi tò mò hỏi:
[Việc liên hôn không thành, ký chủ định tiếp theo sẽ làm gì?]
“Sao ta phải làm gì mới được?”
[Ký chủ không liên hôn với Lãnh gia, Võ Thái Bảo sẽ không bùng nổ cơn giận dữ rồi chạy đi hại Lưu Khải, đổ tội lên đầu ký chủ.]
“Vậy thì càng tốt chứ sao?” Phạm Tu Văn nhún vai đáp. “Hệ thống, có phải ngươi hiểu lầm gì không? Ta không phải là kẻ lòng dạ ác độc. Ta đã cho Võ Thái Bảo một cơ hội, không đả kích lòng tự tôn của hắn, không gây chuyện thị phi với hắn. Nếu hắn ngoan ngoãn chỉ lo an phận tu luyện thì ta sẽ mặc kệ không đoái hoài tới, nhưng nếu hắn chứng nào tật nấy, quyết tâm hại Võ gia… thì hắn sẽ phải trả cái giá xứng đáng cho hành động của mình.”
Hệ thống: Ta tin ngươi…
Mới lạ đó!
“Nhưng mà… theo kinh nghiệm nhìn người của ta, loại như Võ Thái Bảo chính là cực phẩm ti tiện, không ai làm gì hắn, hắn cũng tự biến mình thành nạn nhân. Ngươi cứ chờ mà xem.”
Phạm Tu Văn khoanh tay lại, khoé môi khẽ nhếch.
[Ký chủ, ngươi hiện tại là nam phụ, không phải trùm cuối, đừng bày ra cái vẻ mặt của nhân vật phản diện như vậy.] Hệ thống tốt bụng nhắc nhở.
. . .
Ngày hôm sau.
Theo thông lệ, hàng tháng tinh anh trong Võ gia đều đến gặp lão tổng quản để nhận phần tài nguyên thuộc phần mình. Hôm nay chính là ngày đầu tháng, đám tu hành giả trẻ tuổi của Võ gia kéo nhau đến Nội Chính Viện để nhận tài nguyên.
Võ Thái Bảo cũng là một trong số đó, nhưng hắn không muốn tiếp xúc với nhiều người, thế nên đến khi hoàng hôn buông xuống hắn mới lững thững đi vào Nội Chính Viện.
Lúc này trong viện chỉ còn vài người đang đợi nhận tài nguyên. Võ Thái Bảo ngồi xuống một góc, gương mặt lạnh lùng như đang treo bảng ‘coi chừng chó dữ’. Quả nhiên chẳng ai thèm đến gần hắn.
Võ Thái Bảo hài lòng nhắm mắt lại.
Lúc này bên ngoài có hai người trẻ tuổi sóng vai đi vào viện, vừa đi vừa trò chuyện rồi ngồi xuống hai chiếc ghế gần đó, tiếng nghị luận của hai người truyền vào tai hắn.
“Ngươi biết tin gì chưa? Nghe nói hôm qua Lãnh gia đến yết kiến Gia chủ, nguyện trở thành gia tộc phụ thuộc của Võ gia chúng ta, hàng năm cống nạp lên bảy phần tài nguyên của Tinh Băng thành.”
“Cái gì? Còn có chuyện tốt như vậy? Có biết lý do vì sao không?”
“Còn có thể vì cái gì nữa, đám người Lưu gia đang rình rập nuốt chửng bọn họ, bọn họ vì muốn bảo toàn Lãnh gia nên chỉ có thể nép vào cánh chim Võ gia thôi.”
“Đám người Lưu gia đúng là chứng nào tật nấy, thủ đoạn tàn nhẫn từ xưa đến nay không hề thay đổi.”
“Chưa hết đâu, chuyện hay còn ở phía sau.” Người kia ra vẻ thần bí nói.
“Còn có chuyện gì bất ngờ hơn nữa? Ta đội nón bảo hiểm rồi, ngươi nói nhanh đi.”
“Chậc chậc… đó chính là điều kiện của Lãnh gia. Bọn họ muốn gả đại tiểu thư Lãnh Y Lan cho Thiếu chủ!”
Võ Thái Bảo lập tức mở bừng mắt, cơn giận dữ xông lên não khiến tầm nhìn hắn trở nên mơ hồ.
“Lãnh Y Lan? Đó chẳng phải là người từng có hôn ước với Võ Thái Bảo sao? Nàng ta từ hôn Võ Thái Bảo, bây giờ lại muốn trở thành thê tử của Thiếu chủ? Ôi nữ nhân thật đúng là phiền toái.”
“Thì đó! Thiếu chủ của chúng ta là tiên nhân trên trời phái xuống để cứu rỗi Võ gia. Nếu không có Thiếu chủ, Võ gia đã không lớn mạnh như ngày hôm nay. Người như Thiếu chủ sao có thể để nữ nhân nhúng chàm chứ!” Người kia nói với vẻ hung hăng.
Đồng bạn của hắn không khỏi liếc hắn một cái. Ngươi muốn Thiếu chủ là cẩu độc thân cả đời giống ngươi hay sao? Cái thứ độc mồm độc miệng…
“Cuối cùng thì sao? Thiếu chủ có đồng ý không? Mau nói đi đừng có câu giờ, ta tò mò muốn chết rồi đây!”