Ký Chủ Đừng Lầy!

Chương 4 - Thiên Tài Bị Hàm Oan (2)

Lúc này Phạm Tu Văn mới có thời gian chú ý đến khung cảnh bên ngoài.

Phòng Võ Đình Nguyên khá lớn nhưng lại rất đơn điệu. Phạm Tu Văn ngồi dậy vén rèm lụa lên, nhìn từ trái sang phải. Gian phòng ngoại trừ một bộ bàn ghế và khay trà trên bàn ra thì không còn gì, ngay cả một vật bài trí cũng không có.

Vừa ngồi dậy, cơn đau âm ỉ trong cơ thể bỗng chốc biến thành đau nhói. Phạm Tu Văn thuận tay lấy ra một viên đan dược trị thương nuốt vào bụng.

Thiên Sơn Tuyết Liên đúng là một loại dược liệu có công hiệu tốt, nhưng cần tốn đến dăm bữa nửa tháng mới hoàn toàn khôi phục thương thế. Mà Sinh Cơ Hoàn của hắn lại có thể trị thương trong tích tắc, không để lại chút tác dụng phụ nào.

Ngàn năm trước khi còn ở phàm nhân giới, Phạm Tu Văn hắn chính là một thiên tài đa hệ, từ luyện công đến luyện dược, luyện phù, luyện khí, thứ gì hắn cũng thông thạo đến cấp đại sư.

Khi tu vi tăng cao, Phạm Tu Văn chu du qua hàng ngàn thế giới, tiếp thu vô số kiến thức, vô số nền văn minh nên mới ngày càng đi tới đỉnh cao nhân sinh, trở thành Vũ Trụ Chi Chủ.

Đan dược do Vũ Trụ Chi Chủ luyện ra, đừng nói là chữa thương, cho dù chỉ còn lại một tia tàn hồn cũng có thể cứu sống như thường.

Phạm Tu Văn đứng lên làm mấy động tác giãn gân giãn cốt, sau đó lôi một chiếc gương nhỏ ra ngắm nhìn diện mạo mới của mình.

Trong gương là khuôn mặt của một thanh niên hai mươi tuổi có ngũ quan đẹp như tượng tạc, khí chất trong trẻo nhưng lạnh nhạt, tuy trên mặt không có nét cười nhưng lại khiến người khác dễ nảy sinh hảo cảm, ánh mắt đó chỉ cần nhìn xoáy vào một người đã đủ để đối phương ngã gục.

Gương mặt thế này mà không cười thì đúng là lãng phí. Phạm Tu Văn thích cười, người nào quen biết hắn cũng đều biết việc này. Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn thân thiện đáng yêu. Hắn càng thích vừa cười vừa giết người.

Phạm Tu Văn cất gương vào giới chỉ rồi tươi cười đẩy cửa bước ra khỏi phòng.

Một tỳ nữ bưng khay điểm tâm bước vào sân viện, vừa liếc thấy nụ cười trên mặt Phạm Tu Văn, nàng há hốc mồm, hai mắt dại ra, toàn thân cứng đờ đứng yên tại chỗ như bị sét đánh.

Phạm Tu Văn đi ngang người nàng, tiện tay bốc một chiếc bánh trên khay rồi mỉm cười bước đi nhanh như làn gió, để lại nàng tỳ nữ hoa si đầu óc trống rỗng, tầm mắt mơ hồ.

Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, Phạm Tu Văn tìm tới sân viện của lão cha Võ Đình Ninh.

Trong nguyên tác, Võ Đình Ninh và thê tử hết mực yêu thương đứa con duy nhất này. Khi Lưu Khải ngồi trên xe lăn dẫn theo cao thủ Lưu gia tìm đến Võ gia, hai vợ chồng hết lòng bảo hộ Võ Đình Nguyên, cuối cùng bị giết ngay trước mặt hắn. Võ Đình Nguyên xông tới muốn giết Lưu Khải nhưng lại bị cao thủ Võ gia đánh thành tàn phế, toàn bộ tu hành giả trong Võ gia đều bị giết chết, chỉ còn lại mấy chục phàm nhân bỏ chạy tán loạn. Nguyên tắc của tu hành giới là không lạm sát phàm nhân vô tội, nhưng một đời Võ gia kể từ đó đã hoàn toàn bị xoá sổ trên Tinh Vân đại lục.

Phạm Tu Văn đi thẳng đến thư phòng, đưa tay gõ cửa.

“Ai đó?”

“Phụ thân, là nhi tử.”

Cửa phòng lập tức bật mở, Võ Đình Ninh hấp tấp đi tới, thể hiện rất rõ ràng tố chất nhi tử khống:

“Sao con lại đến đây? Muốn gặp ta thì cứ cho người truyền lời, ta sẽ tới ngay. Có đau ở đâu không? Con vừa mới phục dụng Thiên Sơn Tuyết Liên không lâu, sao có thể đi lại lung tung như thế?”

(Chú thích: ‘nhi tử khống’ là người yêu thương con quá mức, tương tự có ‘muội khống’ – quá mê em gái, hoặc ‘nhan khống’ – suốt ngày mê trai đẹp/gái đẹp.)

Phạm Tu Văn thản nhiên nói dối: “Có lẽ do cây Thiên Sơn Tuyết Liên phụ thân cho có dược lực mạnh hơn bình thường, sáng nay nhi tử cảm thấy khoẻ hơn rất nhiều, đã có thể đi lại được.”

“Thật sao?” Võ Đình Ninh kinh hỉ, vội dìu hắn vào phòng ngồi rồi phất tay đóng cửa lại. “Mẫu thân con mà biết hẳn sẽ rất vui mừng.”

Phạm Tu Văn nhìn Võ Đình Ninh rót một chén trà đưa tới trước mặt mình, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp. Có lẽ đây là cảm xúc của nguyên chủ Võ Đình Nguyên còn sót lại đã ảnh hưởng đến hắn.

“Phụ thân, nhi tử vội vã đến đây tìm người là vì có việc quan trọng cần thương lượng.” Phạm Tu Văn nói.

“Việc quan trọng?” Võ Đình Ninh nghi hoặc hỏi.

“Là thế này, đêm qua nhi tử nằm mơ gặp tổ tiên Võ gia, được tổ tiên truyền cho một loại tâm pháp giúp tu luyện mà không cần có linh căn. Nhi tử cảm thấy đây là tổ tiên báo mộng để giúp Võ gia trở nên lớn mạnh hơn nên mới tức tốc đến tìm phụ thân.”

[Ký chủ đúng là thiên tài, nói dối không hề chớp mắt. Bản Hệ thống bội phục.]

Ta nghi ngờ Hệ thống của ta bị người xuyên vào, lại còn là một nữ nhân hay ghi thù. Có nên báo công an?

Võ Đình Ninh nghe vậy bèn đặt chén trà xuống, nhìn nhi tử bằng ánh mắt đau lòng, cố nén nước mắt vỗ nhẹ lên vai Phạm Tu Văn:

"Đình Nguyên, khổ cho con quá. Con yên tâm, phụ thân nhất định sẽ tìm y sư tốt nhất chữa tâm bệnh cho con."

". . ."

Tâm bệnh cái quỷ gì?

"Phụ thân, nhi tử nói nghiêm túc mà."

Võ Đình Ninh càng đau lòng hơn, hai mắt lúc này đã ửng đỏ.

"Ta biết con vẫn còn bị ám ảnh về cuộc tỷ thí ngày hôm đó. Đều là lỗi của ta, nếu biết sẽ có ngày hôm nay, ta đã cho hắn suất đi Tinh Nguyệt bí cảnh ngay từ đầu, sẽ không để hắn có cơ hội làm hại con…"

"Phụ thân." Phạm Tu Văn ngắt lời, nghiêm túc nhìn Võ Đình Ninh. "Người không tin lời nhi tử sao? Người cho rằng nhi tử sẽ bị đả kích đến tâm thần bấn loạn chỉ vì một lần thất bại?"

". . ."

Võ Đình Ninh bối rối đáp. "Thế nhưng... không có linh căn thì không thể tu hành, đó vốn là quy tắc của tu hành giới."

Trong thế giới này, linh căn là cội nguồn của mỗi tu hành giả, không có linh căn, tu hành giả không thể cảm ứng được linh khí, càng đừng nói đến việc hấp thu linh khí để tu hành.

Linh căn được chia thành bốn cấp độ: thiên linh căn, địa linh căn, huyền linh căn và hoàng linh căn.

(Chú thích: Thiên địa huyền hoàng – thiên mạnh nhất, hoàng yếu nhất.)

Võ Đình Nguyên là địa linh căn, tốc độ tu luyện nhanh gấp ba lần hoàng linh căn. Hoàng linh căn là cấp bậc phổ thông nhất, trăm người có một, huyền linh căn thì hiếm có hơn, ngàn người mới có một, địa linh căn như Võ Đình Nguyên thì trong vạn người may ra mới tìm được một người, thế nên mới được xưng là thiên tài đệ nhất Võ gia. Về phần thiên linh căn thì vô cùng hiếm hoi, tính trên cả Tinh Vân đại lục cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Tuy chỉ mới hai mươi tuổi nhưng Võ Đình Nguyên đã là Trúc Cơ trung kỳ, năm mười bảy tuổi hắn Trúc Cơ thành công, bước vào hàng ngũ thiên tài xứng đáng được bồi dưỡng và tôn trọng trên đại lục. Nhưng hắn không hề vì thế mà kiêu ngạo, ngược lại còn đóng cửa không ra ngoài, chỉ chú tâm tu luyện. Về cơ bản, Võ Đình Nguyên chẳng quan tâm đến thứ gì ngoài tu hành.

Nam chính Võ Thái Bảo năm mười tám tuổi có được tâm pháp tu luyện không cần linh căn, trong vòng năm năm đã tu luyện đến Trúc Cơ hậu kỳ, hiện tại hắn hai mươi ba tuổi.

Bình Luận (0)
Comment