Ký Chủ Đừng Lầy!

Chương 5 - Thiên Tài Bị Hàm Oan (3)

Phạm Tu Văn chậm rãi nói: “Phụ thân, nếu trên đời này không có phương pháp tu luyện dành cho người không có linh căn thì vì sao Võ Thái Bảo lại là Trúc Cơ hậu kỳ? Từ nhỏ hắn đã được kiểm trắc thiên phú, rõ ràng là không có linh căn.”

“Việc này…” Võ Đình Ninh kinh ngạc nói, “Ta cho rằng thiên phú linh căn của hắn xuất hiện trễ.”

“Sẽ không. Nhi tử tin là Võ Thái Bảo cũng đã được tổ tiên báo mộng, truyền cho tâm pháp này để hắn giúp Võ gia dương danh trên đại lục. Đáng tiếc Võ Thái Bảo lại không có ý định truyền cho gia tộc, chỉ muốn hưởng lợi riêng, nên tổ tiên mới thất vọng với hắn mà báo mộng cho nhi tử.”

[. . . Bản hệ thống đã nhìn ra bộ mặt thật của ký chủ, đúng là tâm cơ boy. Không ngờ ký chủ lại dùng cách này để làm mất đi ưu thế của nam chính. Không phục không được mà.]

“Võ Đình Nguyên không yêu cầu ta trả thù, ta cũng không có ý định dùng sức mạnh của mình để ức hiếp Võ Thái Bảo, khiến cho thế giới này trở nên mất cân bằng. Mục đích của ta là làm cho Võ gia trở nên lớn mạnh đến mức hắn chỉ có thể ngưỡng vọng mà nhìn. Kỳ thực… bộ tâm pháp ta định đưa cho Võ Đình Ninh là do ta sáng tạo ra.” Phạm Tu Văn mỉm cười giao lưu với Hệ thống.

[Tâm pháp do Vũ Trụ Chi Chủ sáng tạo đương nhiên có thể nghiền ép bản tâm pháp của Võ Thái Bảo. Võ gia nếu có được bộ tâm pháp này sẽ trở nên hùng mạnh vô cùng, số lượng phàm nhân không có linh căn chiếm đến 99% dân số đại lục, nếu những cường giả trong số đó đầu nhập vào Võ gia… Chậc chậc, ký chủ thật là hung ác.]

Lúc này, Võ Đình Ninh cũng đã bừng tỉnh, vội vàng hỏi: “Thật vậy sao?”

“Lát nữa nhi tử về phòng viết lại nội dung bộ tâm pháp rồi đưa cho phụ thân, phụ thân hãy chọn ra một số người thông tuệ nhưng không có linh căn trong gia tộc, cho bọn hắn luyện thử một lần. Nếu có hiệu quả thì có thể chứng thực tâm pháp này là thật, tổ tiên Võ gia đang phù hộ chúng ta.”

Võ Đình Ninh lập tức vỗ tay đánh ‘bộp’ một tiếng, hưng phấn nói: “Đúng đúng đúng, cứ làm như vậy đi. Đình Nguyên của ta đúng là thiên tài, lòng dạ lại rộng rãi vô cùng. Ta rất tự hào về con.”

Phạm Tu Văn chỉ mỉm cười không nói.

“Chậc chậc, nhi tử ta không cười chính là một mỹ nam tử đường đường chính chính, một khi cười lên chính là khuynh quốc khuynh thành. Chỉ có thể trách phụ thân và mẫu thân con quá ưu tú…” Võ Đình Ninh sờ sờ cằm nhìn nhi tử, bắt đầu tự luyến.

Nụ cười trên mặt Phạm Tu Văn cứng đờ. Từng gặp kẻ không biết xấu hổ, nhưng kẻ không biết xấu hổ hơn cả hắn như thế này thì đúng là hiếm thấy. Lão cha của Võ Đình Nguyên quả thực là… cực phẩm.

Phạm Tu Văn đứng dậy, quyết định đánh bài chuồn. “Nhi tử về phòng trước, khi nào viết xong tâm pháp sẽ cho người mang tới cho phụ thân.”

Võ Đình Ninh lập tức xua tay nói: “Về phòng làm cái gì, phòng của con chả có bút giấy mực đâu mà về. Ta đã bảo phòng con quá đơn điệu thiếu thốn rồi mà con không nghe… Ngồi xuống đây, thư phòng của ta có đầy đủ thứ con cần, cứ ngồi đây mà viết.”

Phạm Tu Văn: “. . .”

Đối với lão cha tự luyến lại còn nhi tử khống này, Phạm Tu Văn quả thật không có cách nào!

. . .

Từ sau hôm Phạm Tu Văn đưa Vô Căn Pháp cho Võ Đình Ninh, Võ Đình Ninh đã triệu tập ba thiếu niên trong gia tộc không có linh căn nhưng tư chất thông tuệ, học một hiểu mười đến, truyền thụ tâm pháp.

Quả nhiên chỉ sau hai ngày, một người trong số đó đã thành công cảm ứng được linh khí, mười ngày sau hắn hấp thu đủ lượng linh khí cần thiết, tiến vào cảnh giới Luyện Khí kỳ Tầng một.

Hai người còn lại sau một tuần cũng bắt đầu cảm ứng được linh khí. Điều này chứng tỏ tâm pháp Vô Căn Pháp cực kỳ lợi hại, không cần thiên phú cao, chỉ cần chăm chỉ tu luyện thì đều có thể trở thành tu hành giả.

Toàn bộ người Võ gia vỡ oà trong sung sướng.

Trong đại điện của Võ gia lúc này đã tề tựu hơn ngàn tộc nhân, toàn bộ đều là tu hành giả. Có người nước mắt lưng tròng, có người ôm thân nhân mà khóc, có người còn đang lâng lâng vui sướng, gương mặt ngờ nghệch nhìn Võ Đình Ninh ngồi trên vị trí gia chủ.

Võ Đình Ninh nâng tay lên ra hiệu cho mọi người yên tĩnh rồi hắng giọng nói:

“Mọi người bình tĩnh lại một chút. Tâm pháp này là do tổ tiên thông qua Đình Nguyên ban tặng cho Võ gia, Võ gia chúng ta được tổ tiên và trời xanh chiếu cố, nhất định sẽ trở thành một trong những gia tộc cường đại nhất Tinh Vân đại lục này. Từ nay, vấn đề linh căn không còn là vật cản của chúng ta nữa, đồng thời toàn đại lục sẽ hướng mắt nhìn vào biểu hiện của Võ gia. Võ gia từ trên xuống dưới nên đồng tâm hiệp lực, cùng nhau cố gắng tu luyện làm rạng danh gia tộc, để cho cả đại lục này biết Vô Căn Pháp của chúng ta cường đại đến mức nào!”

Các tộc nhân bên dưới lập tức quỳ xuống hô vang:

“Tuân lệnh Gia chủ!”

“Tạ ơn tổ tiên Võ gia!”

“Tạ ơn Thiếu chủ!”

Trong lòng bọn họ, địa vị của Võ Đình Nguyên và Võ Đình Ninh đã cao đến không thể tưởng tượng.

Khoảng thời gian sau đó, toàn bộ tộc nhân Võ gia đều hừng hực quyết tâm trở thành cường giả, ngoài thời gian ăn uống nghỉ ngơi thì ai nấy đều đắm mình vào việc tu luyện. Không khí hoà hợp an tường bao trùm toàn bộ gia tộc.

. . .

Một tháng sau.

Tại một dịch trạm trong Tinh Mặc thành, gần bí cảnh Tinh Nguyệt, Võ Thái Bảo đang nghỉ chân uống trà.

Hai tháng trước khi bí cảnh Tinh Nguyệt mở ra, hắn cùng với các cao thủ trên Tinh Vân đại lục đại diện cho hai mươi gia tộc tiến vào bí cảnh, gặp phải vô số cạm bẫy, đồng thời cũng nhận được không ít kỳ ngộ. Trong số đó, kỳ ngộ lớn nhất chính là vô tình lấy được một hạt châu thần bí tên là Tụ Linh Châu.

Tụ Linh Châu giúp Võ Thái Bảo tăng năng lực hấp thu linh khí lên gấp năm lần, là một bảo vật cực kỳ trân quý và phỏng tay. Vì Tụ Linh Châu, hắn cẩn thận vô cùng, tuyệt đối không dám để cho người khác biết đến sự tồn tại của nó, cũng không dám sử dụng Tụ Linh Châu để người khác nghi ngờ sự tiến bộ của hắn có gì bất thường.

Sau một tháng, tất cả mọi người đều bị truyền tống ra khỏi bí cảnh. Võ Thái Bảo dự định ở trong Tinh Mặc thành dăm bữa nửa tháng, chờ cho đám cao thủ của các gia tộc khác rời đi rồi mới trở về Tinh Quang thành, nơi cư ngụ của Võ gia.

Đúng lúc này, bên tai Võ Thái Bảo chợt truyền đến tiếng nghị luận của đám tu hành giả trong dịch trạm.

“Các vị huynh đệ, có biết tin tức đang sục sôi nhất trên Tinh Vân đại lục lúc này là gì không?” Một tu hành giả mặc trường bào màu xanh lục cười nói.

“Tin tức gì? Chẳng lẽ là có ai đó đạt được bảo vật thần kỳ trong bí cảnh Tinh Nguyệt?” Có người háo hức hỏi.

“Ta lại không nghĩ vậy. Đạt được bảo vật thì càng phải giấu thật kỹ mới đúng, sao có thể để người khác biết. Hẳn là tứ đại gia tộc đã làm ra chuyện gì động trời rồi.”

“Đều sai cả.” Tu hành giả mặc trường bào màu xanh lục nhấp một ngụm trà, khe khẽ lắc đầu.

“Thôi đừng thừa nước đục thả câu, mau nói ra xem ngươi có tin tức gì thú vị, tiền trà nước hôm nay của ngươi để ta trả! Nhưng nếu là tin vịt tin xàm thì… huynh đệ, ngươi phải trả tiền trà nước cho ta nha.” Một người trẻ tuổi đội mũ rơm trên đầu cười nói.

Bình Luận (0)
Comment