Chương 154: Kỳ Hạn Nửa Năm
Chương 154: Kỳ Hạn Nửa NămChương 154: Kỳ Hạn Nửa Năm
Nhận được sự công nhận thỏa đáng chính là một điều rất quan trọng với một đứa bé ham học hỏi, có thể còn khiến họ tích cực nâng cao việc học hơn nữa.
"Ta vốn dĩ cho rằng Thấm nha đầu đã là người thông minh khó tìm được, không ngờ lại còn có một người nữa. Không hổ là long phượng thai, đều có tư chất hơn người."
Đương nhiên Phùng lão biết ý của Thẩm Bích Thấm, sau khi khảo sát xong, Phùng lão cũng không nói hai lời đã đưa ra quyết định: "Từ ngày mai, mỗi ngày cháu hãy đến nơi này của ông học tập đi!"
"Thật sự quá tốt rồi! Tam ca, huynh còn không mau bước lên làm lễ với lão sư." Thẩm Bích Thấm vui vẻ nói với Thẩm Kỳ Viễn. "Thẩm Kỳ Viễn ra mắt..."
"Khoan đãt Cả đời lão phu chưa bao giờ nhận đệ tử, nếu muốn trở thành đệ tử của lão phu thì vẫn phải xem biểu hiện sau này của cháu có khiến lão phu hài lòng hay không mới được." Thẩm Kỳ Viễn còn chưa nói hết câu đã bị Phùng lão lắc đầu cắt ngang.
"Ông Phùng, Kỳ Viễn nhất định sẽ cố gắng hết sức để được ông công nhận!" Lời nói của Phùng lão đã kích thích lòng háo thắng của Thẩm Kỳ Viễn, khắp trên gương mặt hắn là vẻ kiên định.
"Được! Lão phu cho cháu thời gian một năm, để xem cháu có thể trưởng thành đến trình độ nào." Phùng lão cười khẽ và vuốt râu mình nói.
"Không cần một năm đâu ạ. Nửa năm! Kỳ Viễn sẽ khiến tiên sinh thay đổi cách nhìn một cách triệt để."
Giờ phút này, cuối cùng bản tính hắn đã giấu kín bên dưới vẻ thuần lương của mình đã bộc lộ, trong đôi mắt trong trẻo của Thẩm Kỳ Viễn lóe lên sự tự tin và trí tuệ.
"Ha ha ha, đủ dũng khít Vậy lão phu chờ xem cháu sẽ khiến lão phu thay đổi cách nhìn của mình về cháu như thế nào." Phùng lão cười lên cực kỳ thoải mái.
Hôm sau, Thẩm Bích Thấm đã thức dậy rất sớm, nghĩ đến mấy ngày này bản thân có thể nắm quyền làm chủ trong nhà bếp của nhà chính thì vô cùng phấn khởi, đây chính là cơ hội khó có được để nàng có thể thiên vị người nhà mình.
"Meo meo..."
Thức dậy cùng lúc với Thẩm Bích Thấm chính là ba chú mèo con, tất cả đều vây quanh chân nàng và cọ vào rất thân thiết.
"Các ngươi ngoan ngoãn đợi một lát nữa ta sẽ mang đồ ăn ngon về cho các ngươi." Thẩm Bích Thấm sờ lên đầu từng nhóc con, khóe môi đã hiện rõ ý cười rất dịu dàng.
Mèo con được hai tháng nên đã có thể ăn thịt, bởi vì nhờ có thợ săn là Mộ Dung Húc mà cho đến bây giờ mấy nhóc con này cũng chưa từng phải chịu đói, bây giờ càng lớn lên lại càng mập mạp, mượt mà, da lông đều bóng loáng, vừa nhìn thấy đã khiến người khác phải yêu thích.
"Meo meo..."
Thấy Thẩm Bích Thấm muốn ra ngoài, ba nhóc con này lập tức nhắm mắt đuổi theo, đôi mắt to tròn ngập nước lại vô cùng thuần khiết, vô hại nhìn lấy Thẩm Bích 'Thấm, trong nháy mắt ánh mắt này đã nằm trong tim Thẩm Bích Thấm, trái tim nàng cũng mềm ra rồi.
Trong lòng rơi lệ đầy mặt, nàng cảm thấy nếu tiếp tục như vậy thì hôm nay sẽ không bước ra khỏi nhà được mất. "Thấm Nhị, nếu con không đi thì điểm tâm sẽ muộn mất."
Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm và ba con mèo con đang lưu luyến chia tay thì Thẩm Lâm thị chỉ cảm thấy buồn cười.
"Nương, người nhanh chóng ôm bọn chúng trở về đi, nhanh lên!" Thẩm Bích Thấm nhìn tÌt bằng vẻ mặt cầu xin.
"Phụt!"
Thấy Thẩm Bích Thấm làm ra dáng vẻ đáng thương, lại nhìn đến ánh mắt của ba con mèo con, Thẩm Bích Tuyết cũng không nhịn được cười. Biểu cảm trên mặt của tứ muội giống ba con mèo con kia như đúc, quả thực vô cùng đáng yêu.
"Cây Lê, Quả Lê, Hoa Lê, đến đây!"
Bởi vì hôm nay phải đến chỗ Phùng lão nên Thẩm Kỳ Viễn cũng phải thức dậy sớm.
"Meo meo..." Hắn vừa lên tiếng thì ba con mèo con đã lập tức bỏ lại Thẩm Bích Thấm, chúng quay người chạy đến chỗ Thẩm Kỳ Viễn.
Thẩm Bích Thấm: '..."
Nhìn thấy cảnh tượng này Thẩm Bích Thấm cũng không biết mình nên vui hay cảm thấy mất mát. Những kẻ phản bội này!