Chương 155: Bánh Bã Đậu Trứng Gà
Chương 155: Bánh Bã Đậu Trứng GàChương 155: Bánh Bã Đậu Trứng Gà
Sau khi vào nhà bếp của nhà chính, Thẩm Bích Thấm phát hiện trong bếp ngoài một vò bã đậu và đồ gia vị ra thì tất cả những nguyên liệu nấu ăn khác đều không thấy đâu, nàng đến hâm ngâm nhưng cửa hâm cũng đã bị khóa.
Thẩm Bích Thấm lập tức hiểu được đây là ý đồ của Thẩm Lý thị, bà ta giấu hết đồ vật, cố ý ngáng chân nàng đây mà.
Thẩm Bích Thấm lạnh lùng cười một tiếng rồi đi về phía phòng của Thẩm Lý thị. Bà ta muốn ngáng chân nàng? Thẩm Lâm thị, ngươi cũng quá đề cao mình rồi.
"Rầm rầm rầm..."
Giơ tay lên đập cửa, nàng dùng sức đập mạnh vào cửa.
"Con mẹ nó, tên khốn kiếp nào đang gõ cửa đó? Có tin lão tử giết ngươi hay không?" Rất nhanh sau đó đã có một giọng nói hung bạo truyền ra từ bên trong.
"Đại bá, cháu là Bích Thấm, cháu đến tìm đại bá nương."
Giọng nói của Thẩm Bích Thấm rất thản nhiên mà không gợn chút sóng, tiếng nói lại cực kỳ lớn: "Đại bá nương, người mau giao chìa khóa hầm ngầm cho cháu, nếu không lấy đồ ra được thì hôm nay mọi người cũng đừng nghĩ đến chuyện ăn cơm."
"Bà của ngươi không giao chìa khóa hầm ngầm cho ta, trong nhà bếp không phải có bã đậu sao? Ngươi làm một số bánh bã đậu ăn là được rồi." Thẩm Lý thị cột lại mớ tóc rối, trên mặt đầy vẻ tức giận mở cửa phòng.
Tiện nhân này, thế mà thật sự có can đảm đến gõ cửa phòng bà ta vào lúc sáng sớm thế này, thật sự khiến bà ta tức chết.
"Hai Ý của Đại bá nương chính là hôm nay để tất cả mọi người trong nhà ăn bánh bã đậu là được rồi?" Thẩm Bích Thấm mở trừng hai mắt nói.
"A, nếu không ngươi cho rằng thế nào? Ta không có chìa khóa hầm ngâm." Thẩm Lý thị đắc ý nói.
"Ha! Được rồi, cháu hiểu rồi" Thẩm Bích Thấm nói xong thì khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào mà quay đầu rồi đi.
Thấy Thẩm Bích Thấm cứ thế mà đã chịu thỏa hiệp, Thẩm Lý thị vẫn còn hơi ngây người. Nha đầu ti tiện này từ bao giờ dễ nói chuyện như vậy? Bà ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Nhưng ngay sau đó bà ta lại đắc ý, lạnh lùng cười lên, mặc kệ là thế nào lão nương cũng không đưa chìa khóa hâm ngầm cho ngươi, các ngươi cứ ngoan ngoãn ăn bánh bã đậu đi, chợ cho đến khi các ngươi đi rồi, lão nương sẽ ra nấu cơm.
Nhớ đến trong hầm có rất nhiều thịt khô, nạc mỡ đều có cả khiến Thẩm Lý thị không nhịn được phải nuốt một ngụm nước bọt. Bình thường lão mẹ chồng chết bâm kia của bà ta đều không nỡ ăn, bây giờ mẹ chồng đáng chết kia không có ở đây thì bà ta sẽ ăn thỏa thích rồi đổ lỗi cho nhau đầu †¡ tiện kia là được.
Thẩm Lý thị càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy vô cùng đắc ý, giống như bà ta đã được ăn thịt khô rồi vậy, Thẩm Lý thị liếm cánh môi, quay vào phòng, chốt cửa lại, mặt mày đều cực kỳ vui vẻ mà quay lại ngủ tiếp, ngày thương còn chưa đến giờ trưa bà ta cũng không thức dậy.
"Thấm Nhi, thế nào rồi?" Thẩm Lâm thị lo lắng nhìn Thẩm Bích Thấm hỏi.
"Đại bá nương không mở cửa hầm ngầm nhưng không sao cả. Nương, người cứ lấy phần bã đậu làm bánh cho đại bá và đại bá nương đi! Còn phần của chúng ta thì chờ con quay vê lấy chút hương liệu và nguyên liệu của chúng ta đến làm. Con sẽ làm bánh bã đậu không giống bình thường cho mọi người ăn, cam đoan sẽ rất ngonl" Thẩm Bích Thấm mỉm cười, nói với Thẩm Lâm thị.
"Vậy được rồi."
Tuy không quá tin vào bánh bã đậu có thể ngon đến mức nào nhưng Thẩm Bích Thấm đều đã nói như vậy rồi nên Thẩm Lâm thị cũng không nói thêm nhiều lời mà bắt đầu làm bánh bã đậu theo cách thường ngày.
Sau năm phút Thẩm Bích Thấm lại thở hồng hộc chạy ngược trở về, trong tay nàng còn cầm theo một cái rổ, trong đó có chứa bột mì, trứng gà và một số hương liệu, những thứ này nàng đều lấy từ trong nhà tranh ở sau núi.
Hô hấp đã chậm trở lại, Thẩm Bích Thấm mới bắt đầu nấu ăn.
Bánh bã đậu Thẩm Lâm thị làm là thêm một ít nước vào bã đậu, bóp thành hình dáng cái đĩa tròn rồi áp trực tiếp lên chảo mà không cho bất kỳ dầu ăn gì cả.
Bánh bã đậu làm như thế có thể ngon được mới là lạ.