Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 156 - Chương 156: Không Biết Xấu Hổ

Chương 156: Không Biết Xấu Hổ Chương 156: Không Biết Xấu HổChương 156: Không Biết Xấu Hổ

Thẩm Bích Thấm tính toán số lượng chia cho mọi người xong thì xắn tay lên đánh vào sáu quả trứng gà, sau đó lại cho bột mì vào trộn đều.

Sau khi đã trộn đều, lại rắc mè vào, hẹ băm nhỏ, muối, tiêu, chờ cho đến khi đã nhồi tất cả hòa lẫn vào nhau một lần nữa, Thẩm Bích Thấm ép chúng thành hình dáng của những cái đĩa tròn đặt lên trên mặt bàn đã được lau kỹ.

Khi Thẩm Bích Thấm đã ép bột xong thì bên này Thẩm Lâm thị cũng đã làm xong bánh bã đậu.

Rửa nồi sạch sẽ, Thẩm Bích Thấm không tiếc rẻ mà tăng thêm một lượng dầu khá nhiều, nàng cho từng cái bánh bã đậu vào, giữ lửa nhỏ chiên từ từ.

Rất nhanh sau đó mùi thơm của hẹ và tiêu đã lan tỏa khắp nơi, trong bếp là một mùi thơm phức quanh quẩn khắp bếp.

Thẩm Lý thị và Thẩm Thủ Nhân ở trong phòng cũng ngửi thấy mùi thơm nay, tất cả đều bị mùi thơm này hấp dẫn mà bụng réo lên không ngừng, thế nhưng hai người này là hai kẻ vô cùng lười biếng, chưa đến trưa thì chưa chịu xuống giường.

Sau cùng Thẩm Thủ Nhân phải trực tiếp trùm chăn kín đầu mới có thể tiếp tục ngủ.

"Làm cái gì mà thơm như vậy?"

Thẩm Lý thị thì bất mãn cằn nhằn nhưng rất nhanh sau đó trên mặt bà ta đã chuyển thành đắc ý: "Chắc chắn là đã tự mình bỏ tiền ra mua đồ về rồi. Hừ, lão nương không cho ngươi mở hầm, không phải các ngươi đành ngoan ngoãn cầm đồ đến nấu cơm thôi sao?"

Nghĩ đến trưa tỉnh lại là có thể ăn ngon, hơn nữa còn không cần dùng tiền của mình, Thẩm Lý thị thỏa mãn hút một hơi không khí lẫn mùi thức ăn thơm lừng vào miệng mình, sau đó lại học theo Thẩm Thủ Nhân, trùm kín đầu mình bằng chăn mà tiếp tục ngủ một cách vui vẻ.

"Thơm quát!" Thẩm Lâm thị từ bên ngoài đi đến, bà ấy ngạc nhiên nói.

"Nương, người mau nếm thử đi! Đây là bánh bã đậu trứng gà, lần đầu tiên con làm nên không biết có ngon không."

Thẩm Bích Thấm cầm một khối lên một cái bánh bột ngô không quá nóng đưa cho Thẩm Lâm thị, nàng quay lại vớt bánh trong nồi đã chuyển thành màu vàng ra ngoài, lại lấy bánh chưa chiên ra cho vào nồi.

"Nha đầu này, không biết có ngon hay không lại cho nhiều trứng gà, bột mì và đầu như vậy, nếu không thể ăn thì rất lãng phí."

Thẩm Lâm thị cảm thấy rất tiếc tiền nhưng cũng không có ý trách cứ, bà ấy đưa tay nhận cái bánh căn một cái, trong nháy mắt hai mắt cũng sáng lên: "Thấm Nhi, cái này thật sự chính là bánh bã đậu sao? Sao lại ngon thế này?"

"Thật sao? Con cũng phải nếm thử."

Thẩm Bích Thấm vừa nói vừa cầm lên một cái bánh cắn một miếng, sau đó cũng gật đầu nói: "Ừm, ngon! Quả thật rất ngon!"

Vỏ ngoài giòn, bên trong mềm, hẹ và tiêu kết hợp với nhau rất thích hợp, trong vị mặn có chút cay khiến người ta ăn vào phải lập tức chảy nước miếng, càng kích thích ăn ngon hơn.

Nghe thấy Thẩm Bích Thấm khoe khoang mà không hề khiêm tốn khiến Thẩm Lâm thị cũng bị chọc cười, bà ấy dùng ngón tay chỉ vào trán của nàng, cưng chiều nói: "Nhìn xem đây là khuê nữ nhà ai, thật sự không biết xấu hổ."

"Hì hì, đương nhiên là khuê nữ của nương! Trước mặt nương cân gì cảm thấy xấu hổ." Thẩm Bích Thấm thuận thế nhào. vào trong lòng Thẩm Lâm thị, nũng nịu nói.

"Con nha, đã là nha đầu lớn thế này rồi, sao lại còn dính người thế này? Thật sự không biết đến mấy tuổi mới không dính người nữa!" Thẩm Lâm thị cũng ôm Thẩm Bích Thấm thân thiết nói.

"Vậy thì nương phải chuẩn bị trước, Thấm Nhi phải ở gân nương cả một đời này." Thẩm Bích Thấm ngẩng đầu, chớp lấy đôi mắt to tròn, cười ngọt ngào nói.

"Vậy cũng không được, nếu con một mực ở cạnh nương như vậy, sau này con rể sẽ đến trách nương mất."

Trái tim của Thẩm Lâm thị cũng bị những lời của Thẩm Bích Thấm làm cho ấm lên, nụ cười trên mặt bà ấy càng hiền hòa hơn.

"Hắn dám? Nếu hắn dám bất kính với nương thì con sẽ lập tức. Ôi, đại đường tỷ, tỷ thức rồi?" Thẩm Bích Thấm vừa muốn nói chuyện nhưng đã nhìn thấy Thẩm Bích Ngọc ở cửa ra vào. "Nhị thúc mẫu, tứ muội muội."
Bình Luận (0)
Comment