Chương 157: Ăn Ngon Quá
Chương 157: Ăn Ngon QuáChương 157: Ăn Ngon Quá
Nghe Thẩm Bích Thấm gọi mình, ban đầu Thẩm Bích Ngọc đã muốn rời đi đành phải mỉm cười chào hai người họ.
Chỉ là nụ cười kia lại vô cùng miễn cưỡng, kèm theo vẻ nặng nề và đắng chát.
Nàng ấy thật sự rất hâm mộ tứ muội muội, tuy cả nhà họ không được bà xem trọng và cuộc sống không được như ý nhưng mọi người trong nhà nhị thúc đều rất tốt, nhị thúc và nhị thúc mẫu đều yêu thương Thấm Nhi đến tận xương tủy. Thẩm Bích Ngọc lại nghĩ đến phụ thân và nương của mình, trong lòng nàng ấy cảm thấy buồn bã mà chua xót.
Vì sao cũng là người thân nhưng phụ thân và người nhà nhị thúc lại khác nhau như vậy, nàng ấy còn hi vọng mình chính là nữ nhỉ của nhị thúc, cho dù có khổ sở hay vất vả hơn nhưng ít nhất nàng ấy vẫn cảm thấm ấm áp.
"Đại đường tỷ, tỷ mau đến đây! Đây là bánh bã đậu trứng gà muội làm, nương của muội nói rằng rất ngon, tỷ mau nếm thử xeml" Thẩm Bích Thấm vừa liếc mắt đã nhìn ra suy nghĩ trong đầu của Thẩm Bích Ngọc.
Trong nhà ai cũng có nỗi khổ riêng, chỉ có người uống nước mới biết được nước ấm lạnh thế nào, ai tốt ai xấu cũng khó mà nói rõ. Có lẽ Thẩm Bích Ngọc hâm mộ mọi người trong nhà nàng ôn hòa với nhau nhưng nếu để Thẩm Bích Ngọc thật sự nhận lấy đãi ngộ thế này, cũng chưa chắc nàng ấy sẽ không cảm thấy Thẩm Thủ Nghĩa vô dụng.
Bản tính con người đều giống nhau và không chịu được khảo nghiệm, cho dù được thay đổi tốt biết bao nhiêu nhưng một khi bước đến đường cùng thì bản tính ghê gớm bị che giấu ở nơi sâu kín nhất sẽ lập tức bộc lộ ra, con người luôn không biết đủ nên đây cũng chính là một trong những bản chất đặc thù nhất của con người.
"Ừm, ừm, ngon lắm! Tứ muội muội, muội thật sự rất giỏi!" Nếm thử một miếng, Thẩm Bích Ngọc bất ngờ nói.
"Ngon đúng không? Nào, tỷ cầm lấy hai cái này đi!"
Thẩm Bích Thấm nói xong đã cầm hai cái bánh bã đậu đưa cho Thẩm Bích Ngọc: "Đợi lát nữa tỷ còn phải đi giặt quần áo nên tỷ tranh thủ ăn trước đi!"
Với vị đại đường tỷ thường xuyên giúp đỡ nhà mình, Thẩm Bích Thấm cũng thật lòng tốt với nàng ấy. Còn về phần Thẩm Lý thị và Thẩm Thủ Nhân, cũng chỉ có thể... Ha hal
Bánh bã đậu đã được chiên xong, chỉ để lại cho Thẩm Lý thị và Thẩm Thủ Nhân mỗi người hai cái mà Thẩm Lâm thị đã làm, Thẩm Bích Thấm mang hết tất cả bánh khác và đồ vật của nhà mình về.
Ngày nghỉ của Nam Minh theo chế độ tuần, chính là một tháng chỉ có ba ngày nghỉ, mỗi tháng sẽ được nghỉ vào ngày mười, hai mươi và ngày cuối tháng.
Hôm nay là hai mươi mốt tháng tư, Thẩm Thủ Lễ và Thẩm Ninh Viễn đều đã đến trường học, mà Thẩm lão thái và Thẩm Kiều Mai đã đến Ngô gia đòi công đạo nên trong nhà lúc này ngoài Thẩm Bích Ngọc ra thì cũng chỉ còn Thẩm Lý thị và Thẩm Thủ Nhân.
Tung chìa khóa trong tay mình, khóe môi Thẩm Bích Thấm cong lên thành nụ cười lạnh lùng. Thẩm Lý thị, ngươi đã tự mình tìm đường chết thì cũng đừng trách †a độc ác.
"Thơm quát Tứ muội muội, muội lại làm món gì ngon rồi?" Vừa ngửi thấy mùi thơm, Thẩm Kỳ Viễn lập tức đặt sách xuống, mặt mày giống như một chú mèo. ham ăn.
"Bánh bã đậu trứng gà."
Thẩm Bích Thấm vừa múc canh trứng gà ra cho mọi người vừa nói: "Đây là cách nấu muội mới nghĩ ra, nương nói ăn rất ngon nên mọi người mau nếm thử đi!"
"Ừm, ngon! Thấm Nhi, muội làm thế nào vậy? Làm sao có thể ngon thế này?" Thẩm Bích Tuyết cắn một miếng đã mở to hai mắt nhìn mà hoàn toàn không thể tin được thứ này có thể là bánh bã đậu.
"Tứ muội, cho đến bây giờ huynh chưa từng ăn bánh bã đậu ngon như vậy, không những không cứng mà còn vô cùng thơm, bên ngoài giòn, bên trong mềm thế này."
Hai mắt Thẩm Kỳ Viễn đã mở to đến căng tròn, gương mặt nhỏ nhắn ngày càng mượt mà hơn cũng tràn đầy vui vẻ và bất ngờ.