Chương 179: Bắt Đầu Buôn Bán
Chương 179: Bắt Đầu Buôn BánChương 179: Bắt Đầu Buôn Bán
"Uống rất ngon đó, đây hẳn là nước ô mai ướp lạnh mà tứ muội nói sao?" Thẩm Trí Viễn rót một bát lớn, chua chua ngọt ngọt, cảm thấy vẫn chưa đã thèm.
"Nhị ca nói đúng rồi, hai người thấy như thế nào, có thể kiếm tiền không?" Thẩm Bích Thấm lại rót cho hai người một bát nữa hỏi.
Bây giờ việc đồng áng không bận rộn giống như đầu mùa xuân nữa, cho nên Thẩm Điền và Thẩm Đại Võ cũng đã về trấn làm công, rốt cuộc thì bọn họ vẫn muốn nuôi gia đình, không có khả năng luôn ở Thẩm gia làm người ở miễn phí được.
"Cha cảm thấy được đó, thứ này uống ngon như vậy, chắc chắn là được." Thẩm Thủ Nghĩa không do dự chút nào gật đầu.
"Huynh cũng cảm thấy nhất định sẽ được." Thẩm Trí Viễn cũng nghiêm mặt gật đầu nói.
"Thật tốt quá, cha và nhị ca đều nói tốt, vậy nhất định sẽ không thành vấn đề gì rồi." Được hai người khẳng định, Thẩm Bích 'Thấm lại càng thêm tin tưởng.
"Thấm nha đầu à, nước ô mai kia của cháu thím nghe thấy tò mò quá, liền mặt dày hỏi xin cháu một chút."
Đang nói, vợ đại Ngưu liền cùng mấy người nữa cùng nhau đi đến, trong tay đều cầm một cái bát.
"Không có vấn đề gì cả." Thẩm Bích Thấm cười gật đầu, sau đó liền bắt đầu chia nước ô mai cho mọi người.
"Cái này uống chua chua ngọt ngọt uống rất ngonl"
"Đúng vậy. lại còn mát lạnh nữa, cả người đều cảm thấy thoải mái hẳn lên!"
"Lúc này ta cảm thấy cả tỉnh thần cũng tốt lên."
Nước ô mai vừa uống xong, sự mát lạnh sảng khoái khiến cho hai mắt của một đám người đều sáng lên, nhịn không được mà tán thưởng thành lời.
"Muội tử à, cái này làm thế nào vậy, có thể nói cho thím một chút không hả?" Trong đó có một thím vẻ mặt chưa đã thèm nói.
"Thím à, nước này cháu định mang lên trấn bán, thật sự không thể nói cho mọi người được."
Thẩm Bích Thấm nói xin lỗi: "Nguyên liệu dùng để nấu cái này cũng khá quý, đều là dược thảo cả, bên trong còn có cả trần bì, tình ra cũng phải khoảng bốn mươi năm văn tiền đó."
"Tâ -"
"Tính khoảng bốn mươi năm văn tiền sao, ôi mẹ ơi, vậy cũng quá quý rồi!"
"Vậy cháu định bán một bát bao nhiêu tiền vậy?"
Nghe thấy nguyên liệu đắt như vậy, những người thím đó đều hít vào một hơi, nhìn chút nước còn sót lại trong bát đầy sừng sờ.
"Nếu mọi người thích thì có thể tới chỗ Thấm Nhi mua, cũng có hai loại giá cả khác nhau, một là loại các thím đang uống, một bát ba văn tiền, một loại khác vẫn là nó nhưng nhạt hơn chút, một văn tiền một bát."
Lúc này Thẩm Bích Thấm đột nhiên nhớ đến nước ô mai nấu lần thứ hai đã trộn lẫn với một ít nước ô mai nấu lần thứ nhất, vừa khéo có thể bán hạ giá.
"Cái này, cái này, một bát ba văn tiền!"
Nghe thấy người bên cạnh nói, một tức phụ trong số đó đã nhịn không được thốt lên, cho đến bây giờ bà ấy chưa bao giờ uống thứ gì đắt thế này, còn đắt hơn cả trứng gà.
"Nếu Thấm nha đầu đã muốn mang đi bán nên chúng ta cũng không tiện hỏi nữa, muốn uống thì đến tìm cháu mua là được rồi."
Người đã hỏi về phương pháp nấu nước ô mai vừa nghe nói uống một bát canh là ba văn tiền thì lập tức ngượng ngùng nói.
"Lần này xem như cháu mời các thẩm, chỉ cần sau này mọi người quan tâm giúp đỡ chuyện làm ăn của Thấm Nhi được thuận lợi là được rồi." Thẩm Bích Thấm vẫn nở nụ cười trên mặt như thế.
"Được, được! Thứ này ngon như vậy, nếu là một văn tiền một bát thì thẩm còn mua nổi.
"Đúng vậy, người kia ở nhà thẩm phải làm việc ngoài ruộng ở thời tiết thế này đã nóng muốn điên lên rồi, nếu cháu muốn đi vào ruộng bán nước này thì thẩm nhất định sẽ mua cho cháu."
"Đúng, đúng, thẩm cũng mua cho cháu."
Nghe Thẩm Bích Thấm nói lời này, tất cả mọi người ở đó đều gật đầu, đồng ý mua nước ô mai của nàng.
"Vậy cháu cảm ơn các thẩm!"