Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 180 - Chương 180: Thuê Người Bán

Chương 180: Thuê Người Bán Chương 180: Thuê Người BánChương 180: Thuê Người Bán

Đại khái có lẽ vì ăn của người ta nên ăn nói cũng phải mêm mỏng hơn, cho dù Thẩm Bích Thấm đã từ chối nói ra cách nấu, các nàng dâu ở đây cũng không ai nói mấy lời làm khó nàng, có một số nàng dâu muốn thừa dịp chiếm được chút lợi riêng, nhưng nhìn thấy tất cả mọi người đều đã rời đi rồi thì cũng chỉ có thể không cam lòng mà rời đi theo họ.

Về đến nhà, Thẩm Bích Thấm lại rót nước ô mai cho Thẩm Lâm thị và Thẩm Bích Tuyết uống, kết quả là nàng được họ khen ngợi hết lời, thế là Thẩm Bích Thấm càng quyết định ngày mai nàng sẽ đến trấn trên bán nước ô mai.

"Phụ thân, Đại Võ thúc sẽ giúp con ở trấn trên, con cảm thấy bán trong thôn hẳn là không tệ, chỉ là người trong nhà chúng ta đều không rảnh rỗi. Hay là phụ thân có quen biết thẩm nào đó lớn gan một chút, con sẽ trả tiền công nhờ thẩm ấy hỗ trợ bán nước ô mai trong thôn, tiền công sẽ là hai mươi văn tiền một ngày."

Sau khi tính toán kỹ càng và đưa ra quyết định, Thẩm Bích Thấm ngẫm nghĩ một lát rồi nói với Thẩm Thủ Nghĩa.

"Nhà Điền bá bá của con đông người, hay là chúng ta hỏi thăm nhà họ trước đi!" Nghe Thẩm Bích Thấm nói như vậy, Thẩm Thủ Nghĩa nghĩ đến trước tiên nhất vẫn là người huynh đệ thường giúp đỡ mình.

"Không thành vấn đề! Lúc này họ đã ăn cơm tối xong rồi, chúng ta đi ngay bây giờ đi!" Từ trước đến nay Thẩm Bích Thấm luôn thuộc phái hành động.

"Được!" Thẩm Thủ Nghĩa gật đầu, lập tức dẫn theo Thẩm Bích Thấm đi đến nhà Thẩm Điền.

"Trọng Thành, sao đệ lại đến đây? Thấm nha đầu cũng đến à? Mau vào đây!" Nhìn thấy hai người Thẩm Thủ Nghĩa và Thẩm Bích Thấm, trên mặt Thẩm Điền đây ý cười, ông ấy gọi hai người họ vào nhà.

"Cháu chào Điền bá bái!" Thẩm Bích Thấm lễ phép chào hỏi Thẩm Điền.

"Ngoan, ngoan, ngoan, mau ngồi xuống! Bà nương, mau đi rót chút nước đến đây." Dẫn hai người họ vào nhà, Thẩm Điền lập tức nói với vợ mình.

"Còn cần ông nói."

Thẩm Điền mới mở miệng thì vợ của ông ấy đã bưng hai bát nước từ bếp đi ra, trên mặt bà ấy cũng đầy ý cười. Đặt hai ly nước xuống trước mặt hai người họ, nói: "Nào, Trọng Thành, Thấm nha đầu, uống nước đi!"

"Làm phiền tẩu tử rồi!"

"Cháu cảm ơn ạI"

Thẩm Thủ Nghĩa và Thẩm Bích Thấm vội vàng nói lời cảm ơn. “Đầu là người trong nhà, còn khách sáo như vậy làm gì. Huynh đệ các người trò chuyện đi, ta sẽ không quấy rầy.' Vợ của Thẩm Điền nói rồi quay người muốn trở về phòng.

Thời đại này, nam tử làm chủ trong gia đình nên khi mấy người nam tử nói chuyện với nhau thì nữ nhân sẽ không thể ngồi cùng bàn.

"Tẩu tử, tẩu đừng đi vội, chuyện này cũng có liên quan đến tẩu." Thấy vợ của Thẩm Điền muốn rời đi, Thẩm Thủ Nghĩa gọi bà ấy lại.

"Trọng Thành, có chuyện gì vậy?" Thẩm Điền hơi nghỉ ngờ, nói.

"Điền đại ca, là thế này!"

Thẩm Thủ Nghĩa nói lại dự định của Thẩm Bích Thấm cho Thẩm Điền nghe, sau đó tiếp tục nói: "Điền đại ca, công việc này không phải làm ngày một ngày hai nên huynh cũng không được nói không cần tiền công. Nếu không đệ đành phải nhờ người khác."

"Một ngày hai mươi văn tiên, hơn nữa cũng chỉ bán trong nửa ngày, đương nhiên chúng ta sẽ rất vui lòng nhận lời. Chỉ là người trong nhà cũng không có kiến thức, chỉ sợ không biết buôn bán." Trên mặt Thẩm Điền lộ vẻ khó xử.

Nghe nói đến đó, Thẩm Bích Thấm mới nhớ đến muốn buôn bán thứ gì đó thì đầu tiên nhất là phải biết tính toán, thế nhưng ở thời cổ đại này, người biết tính toán lại không nhiều.

"Cha đứa nhỏ, Chi Nhi vẫn một mực học tính toán với tam lang, con bé cũng biết tính toán."

Lúc này vợ Thẩm Điền mới mở miệng nói: "Chỉ là Chi Nhi là một cô nương gia, ta lo lắng con bé nhát gan, không làm được chuyện này."

"Nương, con muốn làm, con đồng ý đi buôn bán."

Vợ Thẩm Điền vừa nói xong thì một cô nương khoảng chừng mười lăm tuổi đã chạy từ trong phòng ra.
Bình Luận (0)
Comment