Chương 234: Đưa Ra Yêu Câu
Chương 234: Đưa Ra Yêu CâuChương 234: Đưa Ra Yêu Câu
Nghe xong lời Thẩm Bích Thấm nói, Quý Hiên Dật thật sự là không biết nên nói như thế nào, này khác gì nói nếu không có đồ ăn thì không có nấu nướng, quả nhiên hắn đã bị nha đầu này lừa dối!
"Phụt..."
Quý Tư Linh ở bên cạnh nghe đến đây không nhịn được bật cười,'Tam đường ca, không nghĩ tới huynh cũng có lúc bị lừa!"
"Rốt cuộc muội là đường muội của ai?”
Nhìn bộ dạng vui sướng khi người gặp họa của Quý Tư Linh thì Quý Hiên Dật tức giận trừng mắt nhìn nàng ấy một cái.
"Khụ, Tam gia không phải buồn bực, phải biến rằng loại cá này rất khó nuôi sống trong nhà, rất nhiều nơi đều là bán cá đã chết, loại có sống sờ sờ như vậy rất là ít thấy" Thẩm Bích Thấm dùng vẻ mặt nghiêm trang nói.
"Được rồi, được rồi, nha đầu này miệng lưỡi sắc bén, đen đều đã bị ngươi nói thành trắng, cách nói này tuy có chút gượng ép, nhưng như trước đã nói, món này đúng là gia vô cùng vừa lòng, vậy liền tính ngươi thắng đi."
Quý Hiên Dật đúng là thật sự thích món này, nên dù như vậy thì vẫn hào phóng nhận thua/Nói đi, ngươi cần thứ gì có thể nói, gia đều có thể đáp ứng ngươi."
"Thật sao, cái gì cũng đều có thể?" Thẩm Bích Thấm híp đôi mắt lại, cười gượng nhìn về phía Quý Hiên Dật.
"Đúng, chỉ cần ngươi dám nói."
Quý Hiên Dật mở chiếc quạt mạ vàng trong tay ra, lười biếng ngồi dựa vào tựa ghế sau lưng, sau đó nhướng mi nhìn về phía Thẩm Bích Thấm. Thẩm Bích Thấm bị ánh mắt này của Quý Hiên Dật nhìn nhiều khiến xương cốt đều cảm thấy mềm ra, trong lòng âm thâm mắng chửi, nam nhân này có vẻ ngoài đẹp trai như vậy như vậy thật là tai họa mà.
"Như thế này, ừm, ta muốn mở một quán ăn nhỏ trên trấn, đánh tiếc trong tay tài chính có hạn, cho nên muốn phiền Tam gia tìm giúp cho ta một cửa hàng." Thẩm Bích Thấm chớp nhẹ hai mắt rồi mở to nhìn chằm chằm vào hắn, không chút suy tư nói ra lời đang suy nghĩ.
"Cái gì?"
Trong lúc nhất thời, Quý Hiên Dật tưởng bản thân mình nghe lầm, không khỏi hỏi lại, xác nhận lại một lần nữa/Ngươi xác định muốn một cửa hành trên trấn sao? Không phải là ở huyện thành, ở quận, hay là một nơi khác?"
"Ừm, hiện giờ ta chỉ thiếu một cửa hàng ở trên trấn, ta muốn một cửa hàng như vậy thôi." Vẻ mặt Thẩm Bích Thấm toát lên ý cười, mắt híp lại như vầng trăng non, nhìn vô cùng vui vẻ.
"Nha đầu, ngươi... Quả nhiên rất thú vị"
Khóe miệng của Quý Hiên Dật không nhịn được giật vài lần, sau đó mới nở ra một nụ cười khổ,'Bổn thiếu gia cũng không biết nên khóc hay cười."
Điều kiện này của Thẩm Bích Thấm đúng là có cho nghĩ trăm, nghìn lần thì Quý Hiên Dật cũng không nghĩ tới, một cửa hàng mặt tiền ở trấn nhỏ, giá cũng sẽ không vượt qua ba mươi lượng, hắn đường đường là tiểu hầu gia của Trấn Viễn Hầu Phủ, thế mà một điều kiện lại không đáng giá bằng ba mươi lượng bạc, tâm tình hiện tại của hắn đúng là vô cùng vi diệu!
Lúc này đột nhiên hắn nảy ra một loại suy nghĩ vô cùng rối rắm, là muốn nha đầu này tăng quyền lợi của điều kiện lên! "Thấm Nhi, điều kiện này của ngươi cũng quá nhẹ rồi, Nhã An đường ca có tiên, ngươi xác định không muốn đòi huynh ấy một ngàn lượng hoàng kim, một vạn lượng hòa kim gì đó sao?"
Quý Tư Linh ở một bên kéo tay Thẩm Bích Thấm, sau đó còn vì nàng mà sốt ruột thay.
Quý Hiên Dật: '..."
"Tam gia, người có nghe thấy lời của ta nói không, chẳng lẽ một yêu cầu nhỏ như vậy cũng không cho được sao?" Thẩm Bích Thấm lại một lần nữa mở miệng thúc giục, thần sắc vô cùng chân thành, không hề làm bộ một chút nào cả.